Rể Quý Rể Hiền

Chương 3347



Chương 3347

Ông cụ nhà họ Diệp nhìn Diệp Thiên Long một cái, nói: “Con cũng đừng tự tin quá.”

“Ông cụ, Trung tướng Long!”

Diệp Thiên Long còn chưa kịp lên tiếng, Trọng Dương Bình hớt ha hớt hải từ ngoài cửa đi vào, ngay cả cửa cũng không kịp gõ.

Dường như là có chuyện gì đó rất quan trọng cần cáo báo vậy.

“Có tình hình gì mới rồi sao?” Diệp Thiên Long bật dậy khỏi ghế.

Mặc dù bên ngoài ông ta nói tin tương Cao Phong nhất định có thể biến nguy thành an nhưng mà trên thực tế, trong lòng ông ta vẫn vô cùng thấp thỏm, bất an.

“Những thế lực dưới trướng của Cao Phong lại tổ chức họp báo, biểu đạt một thái độ mới.”

“Bọn họ vĩnh viễn tồn tại ở thị trường Việt Nam, sẽ không rút vốn cũng như không giải thể công ty nữa.”

Vài ba lời của Trọng Dương Bình đã giải thích rõ ràng chuyện kia rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng hai người Diệp Thiên Long và ông cụ nhà họ Diệp đồng thời nảy lên.

Tin tức những thế lực này bắt tay lại với nhau giải tán nguồn vốn chính là khoản tiền đặt cược lớn nhất trong tay Cao Phong.

Còn bây giờ, những thế lực này lại bỗng nhiên thay đổi ý định, nhất định là xảy ra biến cố gì rồi.”

“Tình huống gì đây? Là Cao Phong đàm phán thành công với ông Trần rồi sao?”

“Hay là những thế lực kia phải chịu sự chèn ép từ phía trên, cho nên không thể không làm như vậy?”

Diệp Thiên Long vịn một tay vào mặt bàn, trợn mắt nhìn rồi hỏi.

Trọng Dương Bình khẽ lắc đầu, tạm thời ông ta cũng không biết tình huống cụ thể thế nào.

Còn phía bên ông Trần lại không đưa ra bất kỳ tin tức nào cả.

Cho nên trước mắt, rốt cuộc giữa Cao Phong cùng ông Trần có đàm phán thành công hay không, không ai biết.

Ông cụ nhà họ Diệp vuốt râu, nói: “Nhất định là đàm phán thất bại rồi, sau đó những thế lực kia lại gặp phải sự xử lý từ phía trên xuống.”

“Cho nên, bọn họ không thể ra mặt thông báo tin tức nhằm duy trì và ổn định lòng người.”

Nghe được câu này của ông cụ nhà họ Diệp, Diệp Thiên Long lại khẽ cau mày.

“Ông cụ, cha nói linh tinh cái gì đấy? Sao Cao Phong có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy được chứ?” Diệp Thiên Long cau mày nói.

“Hừ, cậu ta phải đối mặt với ông Trần, còn có thể là cả Việt Nam đấy.”

“Cậu ta không thua chẳng lẽ còn có thể thắng được sao?”

Ông cụ nhà họ Diệp hừ lạnh một tiếng, giọng nói rất khẳng định.

Ông ta đã đánh cược, gọi sáu vị tướng đến nhưng cũng không thể bảo vệ được Cao Phong.

Chỉ với chút thế lực của Cao Phong, còn có thể đàm phán thành công với ông Trần được hay sao?

Chỉ với đám người Long Chí Minh đó mà có thể uy hiếp ông Trần phải hạ thủ lưu tình với Cao Phong thì đúng là nói vớ va vớ vẩn.

“Tính cách của ông Trần xưa nay vốn rất ương ngạnh, rất ghét bị người khác uy hiếp.”

“Cao Phong làm như vậy, quả thật có thể tạo ra một chút tác động chấn áp nhưng lại càng làm cho ông Trần nổi nóng hơn.”

“Trừ phi phía trên kia có lời, bằng không, Cao Phong khó tránh thoát khỏi tội chết.”

Ông cụ nhà họ Diệp càng nói giọng càng khẳng định, than nhẹ một tiếng rồi đứng bật dậy, trở mình quay về phòng nghỉ ngơi.

“Dù sao thì con cũng tin tưởng cậu ta nhất định có thể biến nguy thành an.” Diệp Thiên Long hơi cắn răng.

Ông cụ nhà họ Diệp hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông cụ Phạm nói như vậy, con cũng có thể nói như vậy, nhưng cha nhất định không tin điều đó.”

“Lần này, anh Cao Phong thật sự có thể biến nguy thành an, vậy thì cha thật sự bái phục thủ đoạn phi thường của cậu ta.”

“Từ bây giờ trở đi, tất cả mọi chuyện của nhà họ Diệp, cha cũng không hỏi tới nữa. Cho dù là con muốn để Tuyết Mai làm chủ gia đình hay là đón mẹ con nó về đây, cha cũng không can thiệp nữa.”

“Nhưng con thấy điều này có thực tế không? Đến cuối cùng, Cao Phong cũng không thể nào ngẩng mặt lên được, càng không thể nào thoát ra được khỏi bàn tay của ông Trần.”

Ông cụ nhà họ Diệp nói xong cũng không dừng lại, xoay người muốn rời đi.

Khóe miệng Diệp Thiên Long giật giật, trong lòng muốn phản bác nhưng mà ngoài miệng cũng không thể tìm được lời nào để phản bác.

Nhưng mà đúng lúc đó, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân dồn dập.