Rể Quý Rể Hiền

Chương 3357



Chương 3357

“Phụt.”

Kim Tuyết Mai cũng phụt cười ra thành tiếng. Cô cũng không thể kéo dài thêm vẻ mặt cố tình nghiêm nghị dó nữa.

Hiện giờ sự tin tưởng mà cô dành cho Cao Phong đã đạt đến mức độ nào rồi chứ?

Cho dù là đích thân Diệp Thiên Long nói với cô Cao Phong ở bên người phụ nữ khác thì cô cũng sẽ không tin.

Trừ khi là chuyện mà cô tận mắt nhìn thấy, bằng không sự tin tưởng mà cô dành cho Cao Phong vẫn sẽ duy trì tuyệt đối.

Bọn họ đã cùng nhau trả qua cả quãng đường phong ba bão táp, tình cảm của họ là đã trải qua vô số sự việc, cũng đã được chứng minh rồi.

“Vậy anh còn không mau nói cho em biết, sao anh biết được việc này?”

Kim Tuyết Mai đưa tay ra nắm lấy tai Cao Phong, ra vẻ hung ác.

“Không phải là anh lén tìm kiếm ảnh trên mạng sao?”

“Khụ, sau đó anh liền cảm thấy bụng em so với phụ nữ mang thai khác thì hình như to hơn không ít.”

Khuôn mặt Cao Phong đỏ lên, vội vàng nhỏ giọng giải thích.

Kim Tuyết Mai nghe anh nói vậy thì ngẩn người. Sau đó cô lại không nhịn được mà lần nữa bật cười thành tiếng.

Trong đầu cô cùng không kìm được mà tưởng tượng ra cảnh tượng đó.

Anh Phong với thân phận hiển hách, bình thường hô mưa gọi gió lại một mình ngồi xổm ở góc tường, hai tay ôm điện thoại, nghiêm túc xem ảnh bụng của phụ nữ mang thai, đồng thời lấy hình ảnh của Kim Tuyết Mai ra so sánh.

“Ha ha ha!” Kim Tuyết Mai càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, mà vẻ mặt của Cao Phong lại trở nên vô cùng sững sờ.

“Anh ấy! Chúng ta có hai bé con cơ mà.”

“Sinh đôi thì to hơn một chút so với phụ nữ mang thai khác không phải rất bình thường sao?” Kim Tuyết Mai bày ra vẻ bộ dáng nghiêm chỉnh nói.

Cao Phong gãi gãi đầu, nghi ngờ hỏi: “Vậy sao? Còn có cách nói thế này sao?”

“Rõ ràng là như vậy mà. Dù sao em nói thì chính là đúng.” Ngay sau đó Kim Tuyết Mai liền làm nũng với anh mà nói.

“Được, được. Em nói thì là phải. Em nói là được.” Cao Phong bất lực cười, không tranh luận với Kim Tuyết Mai thêm điều gì nữa.

Hai người lại nói thêm một lúc nữa. Sau đó, Cao Phong dìu Kim Tuyết Mai vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi.

“Tuyết Mai, anh ra ngoài bàn chút việc với mấy người Tuấn Hạo.”

Cao Phong vừa cởi giày cho Kim Tuyết Mai vừa nói với cô.

“Vâng. Anh mau đi đi. Em đợi anh về.”

Kim Tuyết Mai ngoan ngoãn gật đầu, cũng không hỏi quá nhiều.

Cao Phong đứng lên, hôn lên môi Kim Tuyết Mai, anh nói: “Nếu như không có việc gì thì ngày mai chúng ta về Thành phố Hà Nội.”

“Được.” Kim Tuyết Mai nghe anh nói vậy thì vô cùng vui vẻ.

Dù sao, Thành phố Hà Nội mới là gia đình thật sự của cô.

Cô với Cao Phong quen biết là ở Thành phố Hà Nội, yêu nhau cũng là Thành phố Hà Nội,

Cả quãng đường bước đi lảo đảo liêu xiêu, Thành phố Hà Nội có quá nhiều, quá nhiều kỷ niệm của hai người bọn họ.

Kim Tuyết Mai tự hỏi bản thân, cô là muốn sống ở Thành phố Hà Nội.

Cao Phong nở nụ cười rồi quay người bước ra khỏi căn phòng.

Ở nơi cách căn biệt thự không xa.

Có mười mấy chiếc xe đang tụ tập lại với nhau, ngoại trừ người phụ trách bảo vệ sự an toàn của biệt thự thì còn có đám người Long Tuấn Hạo cũng đều đã đến nơi này.

“Ôi vãi! Anh Phong!”

Nhìn thấy Cao Phong đi đến, đám người Long Tuấn Hạo đều bước đến, dành cho Cao Phong một cái ôm thật chặt.

“Được rồi, được rồi. Tôi không có hứng thú với đàn ông.”

Cao Phong mỉm cười, đưa tay ra vỗ vào sau lưng Long Tuấn Hạo.

“Tôi là…” Long Tuấn Hạo thả Cao Phong ra, cúi đầu nói: “Tôi là sợ anh thật sự sẽ không quay về nữa…”