Rể Quý Rể Hiền

Chương 3359



Chương 3359

“Cho nên trước lúc đó, chúng ta phải duy trì sự khiêm tốn, không thể quá huênh hoang.”

Mọi người liếc nhìn nhau, cũng không hỏi thêm nhiều nữa, đều gật nhẹ đầu.

“Vậy anh Phong, chúng ta tự mình lái xe đi. Ở sân bay nhiều người, lắm tai mắt.”

“Hơn nữa, tôi vừa mới đọc được một tin, tôi cảm thấy vẫn là đi bằng đường bộ an toàn hơn.”

“Chúng ta tự mình lái xe, muốn đi thì đi, muốn nghỉ thì nghỉ, ai cũng không quản được chúng ta.”

Long Tuấn Hạo xoa xoa đầu, sau đó đưa ra kiến nghị.

Cao Phong suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy tự lái xe quả thật là thích hợp nhất.

Bất kể là sân bay hay bến xe thì người đều tương đối nhiều.

Cho dù đám người Cao Phong có thể đi theo đường dành cho VIP, nhưng cuối cùng vẫn là người nhiều, lắm tai mắt.

Nếu tự mình lái xe, tuy nói là có thể phải tốn nhiều thời gian hơn một chút, nhưng xét cho cùng thì vẫn là tương đối tự do.

“dược, cậu đi liên lạc với Trung tướng Long, bảo bọn họ cung cấp mấy chiếc xe.”

“Quãng đường này nhất định phải đảm bảo không xảy ra sai sót.”

Nói đến đây, Cao Phong hơi dừng lại, nói: “Trong tình hình phải khiêm tốn, không khoa trương, đảm bảo không xảy ra bất kể sai sót gì.”

“Yên tâm đi anh Phong. Tôi hiểu mà.” Long Tuấn Hạo gật gật đầu.

Sau đó, mọi người lại nói chuyện thêm một lúc, rồi lại tản ra, theo kế hoạch của Cao Phong, ai làm việc người nấy.

Ngày mai là ngày trở về Thành phố Hà Nội, mọi người đều vô cùng mong đợi.

Mà sau khi tạm biệt với mọi người, vốn dĩ Cao Phong muốn đi tìm Diệp Thiên Long để bàn bạc. Nhưng anh nhìn thời gian, vẫn là không đi nữa.

Vừa đi về phía biệt thự, Cao Phong vừa gọi điện thoại cho Lâm Vạn Quân.

Ngày mai, sau khi trở về Thành phố Hà Nội, xử lý vài việc ở đó, sau đó Cao Phong phải qua Thành phố Đà Nẵng một chuyến.

Lâm Vạn Quân nói có một vài chuyện muốn nói trực tiếp với Cao Phong, chuyện này Cao Phong không quên.

Hơn nữa, nếu Cao Phong thật sự đồng ý với ông Trần, phải đến biên giới chinh chiến, thì phía người nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng cũng có rất nhiều việc cần phải sắp xếp.

“A lô, cậu Phong, tôi nghe nói cậu đã ra ngoài.”

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói hơi khàn khàn của Lâm Vạn Quân truyền đến, giống như là rất lâu rồi chưa uống nước.

Cao Phong thở dài một tiếng. Đương nhiên là anh biết bản thân anh đi đến giai đoạn này là khiến không biết bao nhiêu người lo lắng cho anh.

Lâm Vạn Quân nhất định cũng như vậy. Hẳn là ông ta đã ăn không ngon ngủ không yên nhỉ?

“Lão Lâm Quân, cháu ra ngoài rồi, tạm thời an toàn.”

“Cháu và ông Trần bàn chuyện cũng được tính là vui vẻ.” Cao Phong gật đầu, cười nhẹ nói.

Có điều, Lâm Vạn Quân nghe vậy lại chỉ gật nhẹ đầu, nói một tiếng đã hiểu.

Giống như là ông ta đã biết điều gì đó.

“Lão Lâm Quân, cháu có chuyện này muốn nói với chú, để chú tham mưu cho cháu.”

Cao Phong vừa đi về phía vườn hoa nhỏ trong sân của biệt thự, vừa dùng giọng điệu nghiêm túc nói chuyện.

“Cậu Phong, cậu nói đi.” Lâm Vạn Quân lập tức gật đầu.

Cao Phong đi đến bên ghế đá ở bên vườn hoa nhỏ rồi ngồi xuống, thuận tay châm một điếu thuốc.

“Ông Trần muốn để cháu đến biên giới quét sạch quân xâm lược, giữ sự yên ổn nơi biên giới hải phận.”

Cao Phong không nói chuyện khác mà vào thẳng vấn đề, nói ra yêu cầu ông Trần.

Dù sao, ban đầu Lâm Vạn Quân cũng là xuất thân từ lính xuất ngũ, cho nên những cục diện gì đó không cần nói với Lâm Vạn Quân thì ông ta cũng hiểu.

“Lão Lâm Quân, chú cảm thấy cháu nên đi không?”

Lúc này, Cao Phong thật sự có phần do dự không chắc chắn, rít hơi thuốc, hỏi.

“Cậu Phong, cậu có muốn đi không?” Lâm Vạn Quân không vội vàng trả lời, mà hỏi ngược lại một câu.

“Cháu…” Cao Phong đầu tiên là hơi ngẩn người, sau đó có gì nói nấy: “Cháu không muốn đi.”

“Không phải là vì cháu sợ nguy hiểm mà là cháu chỉ muốn ở bên cạnh Tuyết Mai, bình đạm sống phần còn lại của cuộc đời.”