Rể Quý Rể Hiền

Chương 3378



Chương 3378

Kim Tuyết Mai cũng đánh Cao Phong một cái, tức giận nói: “Anh nhìn Tuấn Hạo xem, đây không phải là bộ dạng tướng cướp sao?”

“Đúng vậy, tại sao bây giờ đứa nhỏ này lại trở thành một tên cướp trắng trợn như vậy được nhỉ?”

“Hành vi này anh nhìn không nổi mà. Anh phải đi dạy dỗ lại cậu ấy mới được.”

Cao Phong nghiêm túc gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo.

“Dừng lại!”

Cao Phong vừa ra lệnh, Long Tuấn Hạo lập tức đứng im tại chỗ.

“Tại sao cậu lại như vậy? Tại sao cậu lại dám đi cướp vũ trang của một binh sĩ như thế?”

“Loại chuyện như vậy, không ra thể thống gì cả.” Cao Phong nhíu mày.

Nghe đến đây, gần trăm binh sĩ đều thở phào nhẹ nhõm.

Rốt cuộc, vẫn là Cao Phong hiểu rõ ly lẽ!

Long Tuấn Hạo chính là một tên cướp mà!

“Anh Phong, anh nói xem, em phải làm sao giờ?”

Long Tuấn Hạo mở to mắt hỏi, thực sự không muốn giao đống vũ trang ra.

Cao Phong nhếch môi nói: “Thôi dù sao, cướp một cái là cướp, cướp một đống cũng là cướp, chi bằng cướp toàn bộ đi!”

Khi lời nói vừa dứt, Cao Phong quay người kéo Kim Tuyết Mai đi thẳng lên núi.

“Cái gì?”

Đám người Long Tuấn Hạo, cũng như gần một trăm binh sĩ khác đồng loạt trợn tròn hai mắt nhìn nhau.

“Ha ha ha ha!” Long Tuấn Hạo sửng sốt một chút, sau đó bật cười.

Cười xong, Long Tuấn Hạo đột nhiên xoay người quát: “Nghiêm, nghe khẩu lệnh, đứng nghiêm!”

“Nhìn bên phải, nhìn! Đi bước nhỏ cho tôi, từ trái qua phải, dỡ hết trang bị xuống, thực hiện ngay lập tức!”

Long Tuấn Hạo ra lệnh, mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, anh ta đã bắt đầu lên đạn.

“Mau giao trang bị vũ trang hết ra đây, người thì có thể đi còn trang bị thì phải để hết ở đây hết cho tôi.”

“Đừng có ép cậu chủ Hạo tôi đây, nếu không đến người tôi cũng giữ lại.”

“Ở đây làm vệ sĩ, không trả lương cho các người!”

Gần một trăm binh sĩ hoang mang toàn tập.

Vừa rồi bọn họ còn cho rằng dù Long Tuấn Hạo là tướng cướp đi chăng nữa thì ít ra Cao Phong cũng là người hiểu chuyện, nhưng bây giờ họ mới vỡ lẽ ra rằng Cao Phong đem theo bên người một tên cướp như Long Hạo Nhiên bên cạnh thì vốn dĩ bản chất anh ta cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.

“Chuyến đi tới Thành phố Hà Nội này chẳng khác nào như lọt hang ổ của bọn cướp bóc!”

“Đừng nói nữa, giao ra đi! Anh Phong là con rể của Tướng Long đấy, chúng ta có thể không giao sao?”

“Đưa đưa đưa!”

Gần trăm binh sĩ lần lượt dỡ xuống các từng trang bị một, tất cả đó đều bị Long Tuấn Hạo cướp đoạt hết toàn bộ.

“Trời ạ, Cao Phong, anh, anh thật không biết xấu hổ…”

Kim Tuyết Mai bị hành động của Cao Phong làm cho ngây ngốc, chỉ đành thở dài một tiếng.

“Đồ tốt đã giao đến tận cửa rồi, tại sao lại không lấy chứ?”

“Hơn nữa, những thứ trong quân đội đều là những thứ không phải là có tiền thì có thể mua được.”

“Cầm theo một chút trang bị thì có thể đảm bảo an toàn cho bản thân hơn.”

Cao Phong cười nhẹ rồi cẩn thận giải thích cho Kim Tuyết Mai hiểu.

Lúc Kim Tuyết Mai bị nhà họ Đặng bắt đi, lần đó thực sự đã giúp cho Cao Phong nhận ra khoảng cách giữa những chiến sĩ Phong Hiên cùng những người lính thực thụ.

Khoảng cách này không chỉ đề cập đến tô chất trong chiến đấu.

Mà còn là khoảng cách về trang vũ khí.

Ngày đó, nếu những binh sĩ Phong Hạo cũng có trong tay vũ khí như bom phát sáng hay lựu đạn cầm tay như thế thì chỉ cần ném ra ngoài những thứ đó thôi thì cũng có thể gây nên một tổn thất không nhỏ cho kẻ địch.

Ngay cả khi đấu không nổi thì ít nhất vẫn có thể tự bảo vệ bản thân, cố thủ ở tầng cao nhất của căn biệt thự.

Tuy nhiên, lúc đó bọn họ không có vũ khí và những thiết bị như vậy.

Mặc dù trong tay Long Tuấn Hạo không thiếu tiền, nhưng tất cả các trang bị mà anh ta mua không phải là trang bị chuyên dụng dành riêng cho quân đội.