Rể Quý Rể Hiền

Chương 3383



Chương 3383

Nữ trợ lý mặc một bộ âu phục màu xám đi đôi tất dài màu đen. Cô ấy có một thân hình rất đẹp.

Cô ấy đối xử ân cần với Cao Phong, chủ động ấn Kiều máy cho Cao Phong, không biết cố ý hay vô ý mà người cô ý gần như dán sát vào người Cao Phong.

Hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa từ cơ thể khiến lòng người không khỏi cảm thấy gợn sóng.

Tuy nhiên, Cao Phong khẽ cau mày.

“Cô là người mới tới sao?” Cao Phong nhẹ giọng nói.

“À, Chủ tịch Phong, tôi, tôi mới làm việc tại Công ty được hai ngày.”

“Tên tôi là…”

Nữ trợ lý vừa vui sướng nhưng cũng vừa cảm thấy sợ hãi, lập tức đứng thẳng người, muốn giới thiệu bản thân với Cao Phong.

Nhưng mà, Cao Phong chậm rãi giơ tay ra can ngăn.

“Không cần nói nữa.” Cao Phong lạnh lùng nói.

Chẳng trách cô gái này lại cư xử như vậy trước mặt Cao Phong.

Chỉ cần cô ta tìm hiểu một chút thì có thể dễ dàng biết được tình cảm giữa Cao Phong và Kim Tuyết Mai sâu đậm đến cỡ nào.

Muốn làm cho Cao Phong chú ý đến mình bằng cách này thực sự là uổng công vô ích.

Tuy nhiên, theo tâm lý hiện tại của Cao Phong, những cô gái mới bước vào xã hội như vậy thực sự suy nghĩ còn rất ngây thơ, anh cũng không so đo quá nhiều.

“À… Vâng…”

Nữ trợ lý sửng sốt một chút, thấy Cao Phong có chút không vui, vội vàng đứng thẳng người, không dám nói thêm gì nữa.

Kiều máy từ từ đi lên.

Trong phòng họp trên tầng cao nhất, tất cả mọi người đều đang hồi hộp chờ đợi.

“Soạt!”

Cửa phòng được nữ trợ lý đẩy ra, Cao Phong bước vào.

Mọi người xung quanh lập tức quay đầu nhìn.

“Cậu Phong!”

“Cậu Phong đến rồi!”

“Cậu Phong, mau ngồi đi!”

Sau khi nhìn thấy Cao Phong bước vào, mọi người đều đứng dậy cung kính chào hỏi.

Nữ trợ lý không khỏi cảm thán thở dài.

Những người như Long Chí Minh, những người không chỉ nắm trong tay hàng trăm tỷ, thậm chí hàng nghìn tỷ cùng với địa vị vô cùng cao, tuy nhiên, trước mặt Cao Phong, một thanh niên chỉ ở độ tuổi hai mươi, bọn họ chỉ có thể cung kính như những người cấp dưới.

Một lời nói của Cao Phong có thể đáng giá bằng hàng vạn người gộp lại.

Sự ủng họ của mọi người đối với Cao Phong giống như những vì sao quay quanh mặt trăng, bất kỳ cô gái nào nhìn thấy cũng đều cảm thây cảm thán không thôi.

“Không cần khách khí, tất cả đều ngồi đi.”

Cao Phong khẽ mỉm cười, vẫy tay với đám đông.

Tuy nhiên, nào có ai dám ngồi xuống, tất cả đều đứng chờ.

Cho đến khi Cao Phong ngồi vào chỗ, mọi người mới lần lượt ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, đám người Long Chí Minh ai nấy đều mang bộ mặt đầy cảm khái nhìn Cao Phong.

Sau cuộc chiến ở Thủ Đô, tên tuổi của Cao Phong đã vang danh khắp nước.

Nhớ lại lúc trước, khi Cao Phong còn ở Thành phố Hà Nội, anh chỉ là con rể ngày ngày bị người ta xem thường hắt hủi không thôi.

Dù cho ai có nhắc đến cái tên Cao Phong cũng chỉ đều bĩu môi dè bỉu, xem thường một kẻ đi ở rể không hơn không kém.

Mà nhìn lại bây giờ, mọi người không khỏi kinh ngạc.

Trong lòng mọi người địa vị của Cao Phong cũng càng ngày càng cao.

“Tuấn Hạo và Tông Trạch đâu? Còn chưa đến sao?”

Cao Phong đảo mắt một lượt, nhẹ giọng hỏi.

“Anh Phong, Tuấn Hạo nhờ tôi nói với cậu một câu.”

“Anh ấy sẽ lựa chọn một số binh sĩ mạnh mẽ, tinh nhuệ để chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của núi Bồng Thiên.”