Rể Quý Rể Hiền

Chương 3394



Chương 3394

“Cho người tới ngoại ô thành phố Hà Nội, chờ tin tức của tôi.”

Cao Phong không nói những lời vô nghĩa, trực tiếp nói thẳng vào điện thoại.

“Vâng, anh Phong.” Đầu bên kia điện thoại lập tức đáp lại, sau đó ngắt cuộc gọi.

Ngoại ô thành phố Hà Nội.

Hôm nay thời tiết khá ổn, bây giờ đã là 8 giờ sáng rồi.

Mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu, ánh nắng ấm áp có chút chói mắt kia chiếu lên làn nước trên mặt biển, thoạt nhìn sóng nước lấp lánh.

Vùng ngoại ô này hôm nay không hề ít người, có rất nhiều cô bé cậu bé đang chơi đùa vui vẻ ở đây.

Liễu Tông Trạch đã tới chỗ này trước một bước, ngồi xếp bằng bên cạnh bờ biển, một vài két bia đặt ngay cạnh anh ta.

Mặt anh ta hướng về bờ biển, trong tay cầm lon bia, trong đầu nghĩ ngợi nhiều chuyện.

“Sao vậy, đang uống rượu giải sầu à?”

Đúng lúc này có một giọng nói truyền tới.

Liễu Tông Trạch sửng sốt, vội vàng buông lon bia trong tay ra muốn đứng lên.

“Không sao đâu, cậu cứ ngồi đi, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy.”

Cao Phong chậm rãi ngồi xuống, tiện tay cầm một lon bia lên mở ra cụng lon với Liễu Tông Trạch.

Hai người không ai nói chuyện, cứ như vậy nhìn mặt biển ở phía xa.

Từng làn sóng xô nhau giống như vĩnh viễn không biết mỏi mệt, không ngừng tạt vào bờ biển, bị hòn đá ngăn lại vỡ tan, dừng một lát lại lần nữa ngóc đầu trở lại.

Cao Phong nhìn phong cảnh xung quanh chỗ này, trong lòng có chút xúc động.

Ở vùng ngoại thành này đã từng xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện.

Lúc trước khi nhà họ Cao cho người tới cùng bàn bạc với anh, chính nơi này là chỗ gặp mặt của Cao Phong và người nhà họ Cao.

Sau đó ở chỗ vùng ngoại thành này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện khác.

Cho đến lần cuối cùng đó, Cao Mỹ Lệ dẫn người tới bao vây muốn tiêu diệt Cao Phong, địa điểm cũng là tại vùng ngoại ô thành phố Hà Nội này.

Một khu vực nho nhỏ như vậy mà lại lưu giữ quá nhiều ký ức chuyện xưa.

Ở chỗ này, có rất nhiều chuyện đều được đặt dấu chấm hết. Nhưng ai có thể nói trước được, nơi này không thể là một khởi đầu hoàn toàn mới?

“Anh Phong, anh biết không? Thật ra Mỹ Lệ thật sự không phải là một cô gái xấu. Tất cả những việc cô ấy làm đều là do bị ép buộc.”

Liễu Tông Trạch uống hết lon bia trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve vỏ lon, than nhẹ một tiếng rồi nói.

“Tôi biết.” Cao Phong vừa nhẹ nhàng gật đầu vừa cúi đầu nhìn đồng hồ.

“Đều là do một tay tên khốn Cao Anh Hạo sắp đặt tất cả, em vẫn muốn giết anh ta một lần.”

Liễu Tông Trạch bỗng nhiên siết chặt tay lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

“Được rồi, những chuyện đó đều đã trôi qua hết rồi. Người chết cũng giống như ngọn đèn vụt tắt, ân oán cũng không cần phải nhắc lại thêm.” Cao Phong nhẹ nhàng vỗ bả vai của Liễu Tông Trạch.

Liễu Tông Trạch chậm rãi lấy lại bình tĩnh, sau đó mới lắc đầu cười khổ nói: “Anh Phong, trôi qua là trôi qua như thế nào được chứ? Em cảm thấy cả cuộc đời này em đều không thể nào bỏ qua những chuyện đó được. Anh biết không, hôm qua em đã tìm ra mật mã Facebook của cô ấy rồi đăng nhập vào, sau đó nhìn từng bài viết trên trang cá nhân của cô ấy, có rất nhiều bí mật ở trong đó. Thật ra có rất nhiều chuyện cô ấy đều biết rõ, bao gồm cả hôm đó…”

Nói tới đây, khóe miệng Liễu Tông Trạch có chút run rẩy, cúi đầu châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp.

“Bao gồm cả ngày đó khi em và cô ấy quan hệ với nhau lần đầu tiên, cô ấy biết rõ sự thật là bản thân vẫn còn trong trắng sẽ bị bại lộ nhưng cô ấy vẫn không hề từ chối em… Đúng là bởi vì em biết cô ấy vẫn chưa mất đi lần đầu tiên nên mới có thể xóa bỏ hoàn toàn hiểu lầm của em với anh. Thật ra cô ấy biết em đã bắt đầu nghi ngờ cô ấy rồi, nhưng cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác…”

Liễu Tông Trạch vừa kìm nén sự đau đớn trong lòng vừa chậm rãi lấy điện thoại ra đưa cho Cao Phong.

Cao Phong dừng một lát mới nhận lấy điện thoại mở ra.

Trên trang cá nhân quả thật viết rất nhiều bài viết giống như một cuốn nhật ký.

Từ khi hai người họ bắt đầu quen biết, cho đến khi Cao Mỹ Lệ dần dần thích Liễu Tông Trạch, mỗi một chi tiết đều được viết lại đặc biệt rõ ràng.

Một bài rồi hai bài, Cao Phong chậm rãi đọc cẩn thận.

“Tôi không biết vì sao mình muốn làm như vậy, nhưng nếu tôi không làm như vậy thì không thể đảm bảo được sự an toàn cho gia đình của mình.”