Rể Quý Rể Hiền

Chương 3399



Chương 3399

Cao Mỹ Lệ vội vàng xua tay, ánh mắt nghiêm túc nói: “Anh Phong, anh có thể cứu tôi để tôi còn có cơ hội gặp lại Tông Trạch là tôi đã vô cùng mãn nguyện rồi, không dám yêu cầu nhiều hơn nữa đâu.”

Nước mắt của Liễu Tông Trạch không ngừng chảy xuống, tất cả mọi chuyện anh ta đều hiểu rõ rồi.

Vì sao Cao Phong không cho anh ta tự mình đi mai táng Cao Mỹ Lệ.

Thì ra tất cả đều đã nằm trong kế hoạch Cao Phong vạch ra rồi.

Cao Phong đã cho anh ta và Cao Mỹ Lệ một cơ hội để làm lại từ đầu.

“Anh Phong!” Liễu Tông Trạch chậm rãi đỡ Cao Mỹ Lệ đứng dậy, sau đó quay mặt về phía Cao Phong hô lên một tiếng.

Giây tiếp theo, Liễu Tông Trạch khuỵu hai gối, chuẩn bị quỳ cả hai gối xuống với Cao Phong.

Cao Mỹ Lệ lại càng không cần đợi Liễu Tông Trạch thúc giục cũng đã quỳ xuống theo anh ta.

“Làm gì vậy?” Cao Phong khẽ nhíu mày, một tay giữ chặt Liễu Tông Trạch, một tay đỡ lấy tay của Cao Mỹ Lệ.

“Anh Phong, em không có gì để cảm ơn anh hết, thôi thì quỳ một lạy để bày tỏ tâm ý.” Ánh mắt Liễu Tông Trạch kiên định, nói xong còn muốn tiếp tục quỳ xuống.

“Mỗi người đàn ông đều cần có lòng tự trọng của mình, tôi không cần cậu quỳ.” Cao Phong nhíu mày xua tay muốn nâng hai người họ dậy.

“Anh Phong, nếu anh không nhận một quỳ này của em, trong lòng em không thể yên tâm được.” Ánh mắt của Liễu Tông Trạch vô cùng kiên định, hô một tiếng với Cao Phong.

Cao Phong im lặng khoảng hơn nửa phút mới chậm rãi buông lỏng tay mình ra.

“Thình thịch!”

“Thình thịch!”

Đôi uyên ương Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ đã trải qua đau khổ, cuối cùng cũng trải qua kiếp nạn để đến được với nhau, đồng thời quỳ xuống trước mặt Cao Phong.

“Anh Phong, cảm ơn anh đã không giết tôi.” Lúc này đây là Cao Mỹ Lệ chủ động mở miệng, nước mắt rơi từng giọt xuống mặt đất.

“Anh Phong, cảm ơn anh đã cho chúng em một cơ hội làm lại từ đầu. Từ nay về sau, mạng của Liễu Tông Trạch em không thuộc về em, cũng không thuộc về bất cứ kẻ nào khác, chỉ thuộc về duy nhất một mình Cao Phong anh! Nếu như anh Phong muốn đều có thể tùy thời lấy đi, anh Phong muốn em đi tới chỗ nào, nếu như em có nửa điểm muốn chối từ do dự thì nhất định sẽ bị thiên lôi trên trời đánh chết!”

Sau khi Liễu Tông Trạch nói xong thì dập đầu thật mạnh với Cao Phong.

Cao Mỹ Lệ cũng theo ngay sau đó khom lưng lạy một lạy.

Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng giống như đang diễn trong phim điện ảnh này thì đều cảm thán không thôi.

Cho dù bọn họ không hiểu rõ những chuyện đã xảy ra thì vẫn có thể cảm nhận được loại tình cảm chân thành tha thiết này và sự biết ơn thật sự xuất phát từ trái tim.

“Được rồi, đứng lên đi. Giữa chúng ta không cần phải nói những lời này đâu.” Cao Phong lại lần nữa đưa tay ra nâng hai người họ dậy.

Một lần quỳ dập đầu này đã khiến tất cả chuyện đã xảy ra đều tan thành mây khói cả rồi.

Bao gồm cả những hiểu lầm từng có giữa Liễu Tông Trạch và Cao Phong, bao gồm cả những ân oán khó xử giữa họ, toàn bộ đều biến mất không sót lại gì nữa.

Từ nay về sau Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ chắc chắn sẽ sống một cuộc sống hoàn toàn mới rồi.

Vùng ngoại ô thành phố Hà Nội này cũng là nơi cất giấu rất nhiều kỷ niệm.

Đây là thời điểm nhiều chuyện nên bắt đầu xảy ra rồi.

Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh.

Cuộc sống mới!

Hai chữ đầy sức hấp dẫn thu hút biết bao người.

Cuộc sống mới của Liễu Tông Trạch đã tới rồi, anh cũng không rõ cuộc sống mới của mình đang ở đâu nữa.

Càng không biết khi nào anh mới có thể bình định bốn phương, rửa tay gác kiếm để có thể sống một cuộc sống hoàn toàn yên bình nữa.

Nhưng anh tin chắc rằng nhất định sẽ có một ngày anh có thể đi tới được một bước kia.

Không chỉ có anh, mà còn có Kim Tuyết Mai và rất nhiều người khác nữa.

Cao Phong sẽ đưa theo mọi người, tất cả cùng nghênh đón cuộc sống mới của bọn họ.

Cuộc sống mới được nghênh đón kia là thuộc về Cao Phong anh đây, cầu vồng lấp lánh muôn dặm!

Cao Phong nói với hai người Liễu Tông Trạch mấy câu rồi rời khỏi vùng ngoại ô của thành phố Hà Nội.

Trước khi rời đi Cao Phong đã nói với Liễu Tông Trạch, anh cho bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày.