Rể Quý Rể Hiền

Chương 3401



Chương 3401

“Viên đạn bây giờ đang dùng đều là của những binh lính trong quân đội sử dụng, đi cùng một bộ với súng tự đúng. Nếu như không có băng đạn này thì súng cũng là đồ bỏ đi, được rồi, bắn thử hai phát để quen dần với cảm giác là được. phần đạn chớp kia đừng đụng vào, đó là trường hợp khẩn cấp, tôi mẹ nó đã làm mẫu cho cậu chứ không phải để cậu từ mình làm mẫu đâu!”

Hai tay Long Tuấn Hạo ghì chặt túi quần, mặt đỏ tía tai mắng mở mọi người.

Mấy trăm người bị Long Tuấn Hạo huấn luyện như gà con khiến Cao Phong dở khóc dở cười.

“Anh Phong, anh đã đến rồi à anh Phong!”

Thấy Cao Phong tới đây, Long Tuấn Hạo vội vàng đi tới chào hỏi.

“Thế nào rồi?” Cao Phong hỏi.

“Không có vấn đề gì.” Long Tuấn Hạo vội vàng gật đầu nói: “Bọn họ vốn dĩ không hề xa lạ gì với vũ khí nóng, bây giờ rất nhanh đã có thể thành thạo rồi. Nhiều nhất là cho tôi thêm hai ngày nữa, tôi có thể huấn luyện ra một đám có tố chất chiến đấu cực kỳ lớn, hơn nữa đều là những binh lính được huấn luyện hạng nặng. Đến lúc đó cường độ bảo vệ của khu dân cư cao cấp Bồng Thiên có thể tăng thêm vài lần.”

Long Tuấn Hạo vỗ ngực nói ra lời thề son sắt.

“Được rồi, mấy ngày nữa có lẽ tôi phải rời khỏi đây. Đến lúc đó cậu cũng phải đi cùng với tôi, cho nên cậu nhanh chóng xử lý ổn thỏa những chuyện này đi.” Cao Phong gật đầu nói.

Nếu dựa theo những gì ông Trần nói, phải quét sạch tất cả lính đánh thuê ở vùng biên giới thì Cao Phong chắc chắn phải dựa vào lực lượng của khối tập đoàn Phong Hạo rồi.

Đến lúc đó, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch, không nói là tất cả cùng phải tới đó nhưng ít nhất cũng phải có một người tới.

“Không thành vấn đề, anh Phong cứ yên tâm đi.” Long Tuấn Hạo cái gì cũng không hỏi đã trực tiếp gật đầu đồng ý rồi.

Đây đúng là thái độ Cao Phong chỉ chỗ nào thì anh ta đánh chỗ đó.

Đối với Long Tuấn Hạo ở bên này, Cao Phong quả thực vô cùng yên tâm.

Suy nghĩ của Long Tuấn Hạo đơn giản, điểm khác biệt lớn nhất giữa anh ta và Liễu Tông Trạch cũng thể hiện ở điểm này.

Liễu Tông Trạch rất dễ để tâm vào những chuyện vụn vặt, một vấn đề không tìm ra cách giải thì chắc chắn sẽ rơi vào ngõ cụt.

Mà Long Tuấn Hạo thì hoàn toàn ngược lại, đối với anh ta mà nói trên đời không tồn tại cái gì gọi là rúc vào sừng trâu cả.

Không nghĩ ra à?

Vậy mẹ nó ông đây không thèm nghĩ nữa không phải là xong rồi sao?

Long Tuấn Hạo có hai châm ngôn sống không đổi.

Thứ nhất là không tim không phổi, cuộc sống chẳng có gì mệt mỏi.

Thứ hai là không nghĩ ra chuyện gì thì đừng cố nghĩ ngợi thêm, bởi vì có một số việc ấy mà, nghĩ nhiều thì đau đầu mà nghĩ xong rồi thì đau lòng!

Đơn giản, chân thật, não to khiến người khác phải dở khóc dở cười.

Cao Phong lại một lần nữa ngồi lên xe, trong lòng cũng cực kỳ bất đắc dĩ.

“Những người có thái độ sống như Tuấn Hạo thật ra khiến người khác vô cùng hâm mộ.”

Cao Quang Minh cũng gãi đầu nói: “Chú Quân cũng đã nói về Tuấn Hạo với tôi, chú ấy nói Tuấn Hạo là một vị tướng tài giỏi, nhưng không thích hợp làm quan tham mưu.”

“Một vị tướng giỏi có thể đưa binh đánh giặc, hơn nữa cực kỳ dũng cảm, chắc chắn đánh trận với kẻ thù không gặp phải vấn đề gì. Nhưng nếu cậu muốn để cậu ấy bày mưu tính kế thì có khả năng quân ta đã bị xử hết trước cả quân địch nữa kìa. Tính cách cậu ấy như vậy thì cần phải có một người định hướng cho mình, như vậy mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất. Cậu Phong, cậu chính là người đó.”

Cao Quang Minh vừa lái xe hướng về phía khu dân cư cao cấp Bồng Thiên vừa cười nói với Cao Phong.

Nhưng mà khi anh ta nói những điều này thì giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.

“Nào có thâm sâu và khó lường tới như vậy, đơn giản hơn một chút chính là chúng ta sử dụng những quân bài này để tương lai sau này của chúng ta phát triển tốt hơn mà thôi. Không có gì là không soi đường chỉ lối được cả, cậu ấy cảm thấy chơi đùa với chúng ta rất vui, vậy thì cứ chơi cùng là được, mọi thứ chỉ đơn giản tới vậy.”

Cao Phong hơi xua tay nói, đối với chuyện này Cao Phong anh cũng vô cùng rộng rãi.

Anh không cần một người nào gọi là cái gì mà bá đạo chèn ép tất cả, khiến tất cả mọi người sợ hãi.

Những người vì nể sợ chúng ta mới răm rắp nghe theo lời chúng ta không hẳn sẽ là người trung thành. Mà người trung thành với mình chắc chắn sẽ tôn trọng mình, nói gì nghe nấy.

Cho nên cái mà Cao Phong yêu cầu, là sự trung thành.

Cả đường không nói chuyện. Xe rất nhanh đã dừng lại tại khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.