Rể Quý Rể Hiền

Chương 3405



Chương 3405

Hơn nữa, nhiều người biết rằng Kiều Thu Vân của nhà họ Kiều đã kết hôn với con trai thứ của nhà họ Kim ở Hà Nội.

Kể từ lúc đó, địa vị của nhà họ Kiều đã lên như cá gặp nước.

Tuy nhiên, chỉ có nhà họ Kiều và một số ít người biết, mặc dù Kiều Thu Vân gả vào nhà họ Kim nhưng bà ấy thực sự không giúp gì cho nhà họ Kiều trong những năm này.

Vì vậy, những người trong gia tộc họ Kiều không hề có một chút cảm ơn nào đối với Kiều Thu Vân.

Thậm chí có rất nhiều người nhà họ Kiều còn nói xấu sau lưng Kiều Thu Vân.

Lúc này, bên trong ngôi nhà cổ của nhà họ Kiều.

Ở sảnh chính dựng một hội trường tang lễ, trên mặt bàn lễ có bày các vật lễ.

Ngoài sân, cả dòng họ Kiều cũng như nhiều quan khách đến chia buồn đứng thành hàng dài.

Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải, mỗi người đều đeo khăn xô trắng, đứng trong đám đông.

Tuy nhiên, trên gương mặt của Kiều Thu Vân không có nhiều nét buồn.

Đã không có tình cảm, còn phải giả vờ buồn bã thì chẳng có ý nghĩa gì.

“Con cháu, cúi lạy!”

Ở phía trước, một ông lão hô to với mọi người nhà họ Kiều.

Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải đứng ở cuối. Bọn họ cũng quỳ xuống cùng với mọi người.

Ngay sau đó, mấy người người ở trước mặt họ đều lớn tiếng khóc. Mặc kệ có phải thật lòng hay không, thanh âm đều cực kỳ lớn.

Kiều Thu Vân quỳ trên mặt đất, bà ấy nhìn đám người trước mặt, trong lòng thầm thở dài.

Người khóc nhiều nhất lại là con dâu nhà họ Kiều, nghe nói lúc trước đã đối xử với bà cụ nhà họ Kiều không tốt.

Thậm chí còn không cho bà cụ nhà họ Kiều ăn tử tế.

Nhưng giờ phút này, bà ta khóc to như vậy khiến người bên ngoài nhìn vào giống một đứa con có hiếu.

“Mẹ ơi! Sao mẹ lại đi chứ? Có phải là do bị người khác làm tức giận không?”

“Đều là do sói mắt trắng kia. Đến cả mẹ mình cũng không trở về gặp mặt. Lòng của cô ta là lòng lang dạ sói.”

“Năm đó không nên nhận nuôi cô ta, nên để cho cô ta tự sinh tự diệt.”

Không biết ai đã bắt đầu, sau đó mọi người vừa khóc vừa chỉ trích, nói bóng nói gió.

Trong lòng Kiều Thu Vân tức giận nhưng vẫn không nói câu nào.

Lúc này vẫn đang tổ chức lễ tang, xung quanh có rất nhiều người nếu như gây loạn ở đấy thì chỉ rước lấy nhục nhã thôi.

Tuy rằng Kiều Thu Vân không có tình cảm với bà cụ nhà họ Kiều nhưng bà ấy cũng không muốn khiến cho cụ bà ra đi còn không được yên.

Kim Ngọc Hải vươn tay ra nắm lấy tay của Kiều Thu Vân. Sau đó hai người theo mọi người cùng đứng dậy.

“Kiều Thu Vân, cô không đến gặp mẹ thì thôi đi. Đến cả nước mắt cũng không tình nguyện rơi giọt nào sao?”

“Bà không biết thế hệ sau nên đốt giấy khóc hay sao? Lương tâm của bà nằm ở đâu thế?”

Kiều Thu Vân muốn dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, nhưng có lẽ con cháu nhà họ Kiều không nghĩ vậy.

Gần trăm người khách ở trong sân cau mày nhìn về phía này.

Thấy một người tầm tuổi con Kiều Thu Vân, trên đầu quấn một tấm xô trắng, đi thẳng về phía Kiều Thu Vân.

Phía sau anh ta còn có vài người người đàn bà trung niên, lạnh lùng nhìn Kiều Thu Vân.

Kiều Thu Vân nghe vậy thì trầm mặc.

Quả thật người nhà họ Kiều đã đưa tin cho bà ấy về việc thân thể của cụ bà không được khỏe.

Khi bà ấy còn đang do dự có nên đi hay không thì đã nhận được tin tức người mất rồi. Tuy vậy bà ấy cũng không muốn nói nhiều lời giải thích chỉ khẽ thở dài.

“Tại sao không nói gì? Mẹ đã vất vả khổ sở nuôi cô lớn lên. Thế mà đến cuối cùng cô cũng không muốn gặp mặt sao?”

“Tôi hỏi cô, lương tâm của cô đâu vậy? Có phải cô sợ rằng bọn tôi sẽ bắt cô trả tiền lo tang lễ không?”

Dựa theo vai vế thì người phụ nữa này là chị cả của Kiều Thu Vân, bà ta đang không ngừng chỉ trích bà ấy.

“Chi phí tang lễ là bao nhiêu? Tôi sẽ trả.”

Kiều Thu Vân chậm rãi mở miệng nói, thanh âm của bà ấy có hơi run.

Bà cụ qua đời rồi, là con nên trả tiền phí tang lễ. Kiều Thu Vân cũng không từ chối.