Rể Quý Rể Hiền

Chương 3407



Chương 3407

Kiều Thu Vân khẽ cắn răng nói: “Tôi nói lại một lần nữa. Bảo tôi làm gì cũng được nhưng tôi không hề nợ gì nhà họ Kiều.”

“Đồ vô liêm sỉ.”

Đột nhiên, chị cả của Kiều Thu Vân tức giận, bà ta tiến lên một bước, đánh một cái bạt tai.

“Chát!”

Một âm thanh giòn tan vang lên, Kiều Thu Vân bị cái tát này khiến cho cơ thể không ngừng lùi lại.

“Cô đang làm cái gì?”

Kim Ngọc Hải đẩy người phụ nữ kia ra, nhíu mày quát lớn.

“Được đấy! Kiều Thu Vân, hiện tại, cô cũng giỏi lắm! Cô còn dám dẫn theo người của cô tới đánh người nhà họ Kiều chúng tôi phải không?”

Một vài người đàn ông nhà họ Kiều, không nói lời nào đã tiến lên đấm Kim Ngọc Hải.

Kim Ngọc Hải hai tay khó đánh lại bốn tay. Ông ấy sớm bị mấy tên này đánh ngã nằm trên mặt đất.

Các vị khách đứng xung quanh định tiến lên ngăn cản nhưng dù sao đây cũng là việc của nhà họ Kiều. Việc nhà khó giải quyết.

Hơn nữa, đa số mọi người muốn đứng xem náo nhiệt.

“Dừng tay lại!”

Đột nhiên, Kiều Thu Vân hét to một tiếng khiến cho động tác của mấy người kia ngừng lại.

Lúc này, khóe miệng Kim Ngọc Hải đã chảy máu, ông ấy chật vật đứng dậy.

Mặt của Kiều Thu Vân lạnh lẽo, hoàn toàn thất vọng với mấy người nhà họ Kiều.

“Mấy người dám đánh Kim Ngọc Hải sao?”

Kiều Thu Vân khẽ cắn răng, quát mấy người nhà họ Kiều.

“Tại sao lại không dám chứ? Không phải đó là người nhà họ Kim sao? Hiện tại nhà họ Kim còn được như trước sao?”

“Hay là vẫn nói mấy người muốn dựa vào Cao Phong?”

“Bây giờ, Cao Phong còn quan tâm tới mấy người sao? Anh ta chỉ giam lỏng mà không giết cô đã là tốt lắm rồi đấy.”

Mấy người nhà họ Kiều đều cười lạnh, khinh thường nói.

Lúc này, Kiều Thu Vân mới hiểu được. Hóa ra, người nhà họ Kiều dám đối xử với bọn họ như vậy là do không biết bọn họ đã xóa bỏ khúc mắc với Cao Phong rồi.

“Được lắm! Hôm nay chúng ta không nói tới Cao Phong. Chúng ta hãy nói tới chuyện tình của nhà họ Kiều và tôi đi.”

“Mấy người đã muốn thì tôi sẽ nói rõ ràng với mấy người. Tôi, Kiều Thu Vân, đời này không hề mắc nợ nhà họ Kiều mấy người.”

Kiều Thu Vân chậm rãi đứng thẳng người nói với mọi người ở đây.

“Chết tiệt, cô vẫn còn có mặt mũi nói mấy lời đó sao?” Chị cả của Kiều Thu Vân hừ lạnh nói.

“Vậy còn chị thì có mặt mũi nào để nói chứ?” Đột nhiên, Kiều Thu Vân lườm bà ta và quát lớn.

Tính cách của bà ấy từ trước tới nay không bao giờ yếu đuối mỏng manh. Vốn cũng là một người chanh chua.

Bà ấy định không làm to chuyện hôm nay vì muốn để cho bà cụ yên bình ra đi.

Nhưng nếu như người nhà họ Kiều đã không muốn thì Kiều Thu Vân cũng không nhẫn nhịn nữa.

“Sao tôi lại không có mặt mũi chứ?” Chị cả của Kiều Thu Vân chống hai tay vào hông nói.

Kiều Thu Vân cười lạnh nói: “Lúc tôi năm tuổi đã bị nhà họ Kiều nhận nuôi.”

“Nhưng các người có nuôi tôi sao? Các người nhận nuôi tôi hay là tìm một người giúp việc miễn phí chứ?”

Câu nói này của Kiều Thu Vân khiến cho rất nhiều người ở đây sững sờ.

“Năm tuổi!” Kiều Thu Vân vươn bàn tay phải, năm ngón tách bạch.

“Bắt đầu từ năm tuổi, tôi đã phải giặt quần áo lo cơm nước cho nhà họ Kiều, đổ nước tiểu, quét tước vệ sinh, việc làm được đều phải làm, không thể làm, tôi cũng phải làm.”

“Làm không tốt thì phải chịu đòn, anh, còn có chị, những người xưng là anh chị em của tôi, có ai chưa từng đánh tôi?”

“Nào, tự hỏi lương tâm của mình đi, ai chưa đánh tôi thì đi lên phía trước một bước!”

Kiểu Thu Vân quát lớn, người nhà họ Kiều đứng im tại chỗ không nhích một bước.

Khách khứa trong sân nghe vầy cũng dần ngậm miệng, không hó hé bàn tán thêm nửa câu.

Giờ phút này nước mắt Kiều Thu Vân không khống chế được tràn ra giàn giụa.