Rể Quý Rể Hiền

Chương 3425



Chương 3425

“Cậu Phong, chúng tôi không mời mà đến, còn mong anh thứ lỗi.”

“Cậu Phong, nơi này đẳng cấp quá thấp, chúng ta tới khách sạn sáu sao cao cấp nhất Đà Nẵng đi!”

Những người này vừa tiến vào, đều cung kính nói chuyện với Cao Phong. Kim Tuyết Mai sửng sốt, Cao Tử Hàn ngây người, Trần Vân Lan luống cuống. Gia tộc của Trần Vân Lan ở Đà Nẵng mặc dù có chút tài sản, nhưng kém xa những người này. Cho nên Trần Vân Lan hơi tự ti khi đứng trước mặt họ. Vậy mà lúc này những nhân vật đó lại đều cung kính khi đối mặt với Cao Phong, giống như cấp dưới đối mặt với thủ trưởng.

Cao Mỹ Lệ mở to mắt, trong lòng thở dài. Trước kia Cao Anh Hạo ngu xuẩn cỡ nào mới đối đầu với Cao Phong? Đúng như câu nói, không tìm chết thì không cần phải chết. Đồng thời Cao Mỹ Lệ cũng cảm thấy may mắn vì mình đã làm quyết định vô cùng chính xác, càng thêm biết ơn vì Cao Phong đã cho mình cơ hội này. Trong mắt Cao Phong, có lẽ giết chết Cao Mỹ Lệ chỉ đơn giản như giết một con kiến bà thôi.

“Cô Tuyết Mai, đi dường vất vả.”

“Cô Tuyết Mai, hôm đó các cô tổ chức lễ cưới, chúng tôi còn đến dự cơ.”

Ngay sau đó, các ông lớn lại quay sang khách khí bắt chuyện với Kim Tuyết Mai.

Ngay cả chủ tịch tập đoàn Ninh Hải cũng cung kính chào hỏi Kim Tuyết Mai.

“A, chào các ông.” Kim Tuyết Mai vừa mừng vừa sợ, sau đó lập tức phản ứng lại. Ít nhất cô là vợ của Cao Phong, không thể làm anh ấy mất mặt.

“Tôi chỉ về Đà Nẵng làm chút việc nhỏ, sau đó sẽ rời đi, cho nên không quấy rầy các vị.” Cao Phong sờ mũi, thản nhiên nói.

“Cậu Phong, ngài cảm thấy không quan trọng, nhưng chúng tôi là thuộc hạ nên đương nhiên phải coi là chuyện lớn chứ!”

“Đúng, chỉ cần là chuyện của cậu Phong thì không có chuyện nào là nhỏ!”

Các ông lớn lại khách khí nói, hơn nữa không che giấu tự nhận mình là thuộc hạ của Cao Phong. Mãi tới bây giờ, Kim Tuyết Mai mới tin tưởng lúc trước Cao Phong không phải chém gió trêu đùa mình. Mỗi câu nói của Cao Phong đều là thật, anh không chỉ là bá chủ Hà Nội, mà còn là bá chủ ở Đà Nẵng. Cho dù bây giờ Kim Tuyết Mai rất tin vào năng lực của Cao Phong, nhưng cô vẫn phải cảm thán không thôi.

“Được rồi, gặp mặt xong rồi, không có việc gì thì mau về đi. Tôi cũng nên nghỉ ngơi.” Cao Phong hơi nhức đầu, xua tay nói.

“Cậu Phong, ngài với cô Tuyết Mai đến Đà Nẵng, có phải là còn cần tổ chức lễ cưới không?”

“Đúng đúng, chúng tôi có rảnh!”

“Thời gian thì không thành vấn đề, chủ yếu là tôi không muốn uống rượu trắng nữa, tôi cũng không cần cao cấp cỡ nào, đổi thành rượu mấy trăm ngàn một chai được không?”

“Cậu Phong đừng nghe ông ta, ông ta chính là môi giới bán rượu!”

“Ha ha ha!”

Mọi người đều cười vui vẻ, trông rất thoải mái trước mặt Cao Phong. Cao Phong bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải đưa Kim Tuyết Mai lên lầu rồi xuống dưới trò chuyện với mọi người một lát. Chờ đến khi mọi người rời đi đã là hơn 12 giờ khuya. Tầng cao nhất khách sạn đã bị đám Cao Phong chiếm cứ, hai bên cửa cầu thang và cửa thang máy đều có người thay phiên canh gác, an toàn không thành vấn đề.

“Vất vả các cậu.” Cao Phong vỗ vai mấy thanh niên trực đêm, sau đó vào phòng.

“Anh đã về rồi.” Kim Tuyết Mai rửa mặt xong ngồi trên đầu giường chờ Cao Phong. Thấy Cao Phong vào phòng, cô mỉm cười ngọt ngào.

“Phù, cuối cùng cũng ứng phó xong.” Cao Phong thả lỏng cổ áo, mệt mỏi ngồi lên giường. Kim Tuyết Mai ngồi dậy, nhẹ nhàng bóp vai cho Cao Phong.

“Mọi người đều nói không ngồi vào vị trí đó nên không biết mệt. Anh ở vị trí này, đúng là rất mệt mỏi.” Kim Tuyết Mai hơi đau lòng, nhỏ giọng nói bên tai Cao Phong.

“Chờ anh làm xong việc cho ông Trần thì có thể chân chính lui thân. Lúc đó đã dẹp yên loạn trong giặc ngoài, chậu vàng gác kiếm, dẫn em và con đi du lịch thế giới, hoặc ngắm cảnh đẹp của đất nước.” Nhắc đến đây, Cao Phong cũng tràn đầy mong chờ.

Anh cho rằng cần tối đa một tháng để dẹp yên bọn cướp giật ở biên cương. Nếu nhanh tay thì có lẽ khoảng mười ngày sẽ chiến thắng trở về. Lúc đó Cao Phong cũng coi như rửa sạch tội lỗi mình đã nợ đất nước. Lúc đó, Cao Phong sẽ hoàn toàn tạm biệt quá khứ sát phạt ngày xưa, sau đó lấy thân phận là công thần, cùng Kim Tuyết Mai chờ một sinh mệnh mới chào đời.

“Hi hi, thật tốt.” Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng ôm lưng Cao Phong, bỗng cô ngẩng đầu lên nói: “Nhưng anh cũng nói là sẽ có nguy hiểm. Em không muốn anh gặp nguy hiểm.”

Cao Phong cười khẽ: “Không sao đâu, anh sẽ cẩn thận, nguy hiểm chút cũng không ảnh hưởng gì đâu. Chúng ta có được cuộc sống bình yên như ngày nay cũng là do vô số chiến sĩ đổi bằng máu tươi. Không có cơ hội làm việc cho đất nước đã đành, ngày nay anh gánh vác tránh nhiệm nặng nề, không còn sự lựa chọn nào khác.”

Cao Phong không suy nghĩ nhiều mà nói thẳng suy nghĩ trong lòng. Nhưng vừa nói xong, anh lại hối hận. Quả nhiên Kim Tuyết Mai chậm rãi buông anh ra, mở to mắt nhìn anh. Lúc trước Cao Phong chỉ nói với cô rằng cần giúp ông Trần một việc, nhưng cụ thể là việc gì thì Cao Phong không nói rõ. Bây giờ nghe Cao Phong nói vậy, Kim Tuyết Mai cũng đã suy nghĩ cẩn thận, Cao Phong sắp lên chiến trường sao?