Rể Quý Rể Hiền

Chương 3434



Chương 3434

Nghe vậy, các bác sĩ đều sửng sốt. Một bác sĩ nói: “Gia chủ, ngài cũng biết y thuật ạ?” Mặc dù giọng điệu cẩn thận, nhưng ẩn ý lại cho rằng Cao Phong chỉ là thường dân.

Cao Phong khẽ nhíu mày, anh biết rất ít về lĩnh vực y thuật. Hồi còn nhỏ, anh cũng ghét học cái này nhất. Hơn nữa lúc đó anh chỉ học tập y cổ truyền, không am hiểu về tây y. Nhưng anh đã nói vậy thì đương nhiên là có suy nghĩ của mình.

“Ông không cần quan tâm chuyện này, nói cho tôi nghe phương án chữa bệnh cho bà nội đi.” Cao Phong thản nhiên nói.

Mấy bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người đàn ông trung niên tuổi hơi lớn đứng dậy: “Thưa gia chủ, trước mắt chúng tôi sử dụng hai loại thuốc điều trị cho bà cụ, một loại là chất kích hoạt thay thế dịch não, một loại khác là thuốc mở rộng mạch máu, ví dụ như Nimodipine.”

Bác sĩ này nói rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp khiến Cao Phong nghe nhức đầu.

“Ngoài ra không còn thứ khác?” Cao Phong thản nhiên hỏi.

“Chúng tôi còn kêu y tá làm chút vật lý trị liệu về liên tưởng logic, năng lực biểu đạt và hiểu biết cho bà cụ.” Bác sĩ vội nói.

“Còn nữa không?” Cao Phong hỏi tiếp.

“Hết rồi.” Bác sĩ đáp.

Cao Phong gõ lên mặt bàn, sau đó nói: “Thử y cổ truyền đi. Trong quá trình bà nội khôi phục có thể tiến cứ liệu pháp cổ truyền, nếu có xung đột thì chủ yếu dùng y cổ truyền, tây y phụ trợ. Nếu không cần phụ trợ thì tạm thời bỏ qua tây y.”

Lời nói của Cao Phong khiến mọi người sững sờ. Theo trình độ y học nâng cao, bây giờ rất nhiều nơi đều coi trọng tây y, còn y cổ truyền đã dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người. Cho nên quyết định của Cao Phong thật sự khiến mọi người không hiểu nổi.

“Thưa gia chủ, ngài là gia chủ, chúng tôi nên tuân theo lời ngài. Nhưng trong lĩnh vực y học, dù sao chúng tôi cũng am hiểu hơn ngài, cho nên tôi cảm thấy…”

“Phương án chữa bệnh cho bà cụ nên làm theo ý chúng tôi thì tốt hơn.” Một thanh niên tầm ba mươi tuổi hắng giọng nói. Anh ta là du học sinh từ nước ngoài về, vẫn luôn chú trọng tây y, cực kỳ khinh thường cách chữa bệnh sắc thuốc đào rễ cây của y cổ truyền.

“Không phải tôi muốn từ bỏ chữa bệnh bằng tây y, ý tôi là kết hợp cả tây y và y cổ truyền, cùng nhau hành động. Hơn nữa trong lòng tôi, mặc dù hiệu quả của y cổ truyền rất chậm, nhưng lại có tác dụng hơn thuốc tây.” Cao Phong không giận mà bình tĩnh bày tỏ quan điểm của mình.

“Thưa gia chủ, tôi không thể đồng ý quan điểm của ngài.” Thanh niên du học kia lập tức phản bác.

“Lưu Minh, ngồi xuống, nói bừa cái gì?” Một bác sĩ lớn tuổi quát lên. Nhưng thanh niên tên là Lưu Minh này vẫn không chịu ngồi xuống, vẻ mặt còn không phục.

Cao Phong bình tĩnh nhìn Lưu Minh: “Không sao, có ý kiến có thể đề xuất. Từ nhỏ tôi đã học chút y cổ truyền theo yêu cầu của ông nội, mặc dù chỉ học được chút ít, nhưng y cổ truyền của nước ta được truyền thừa nhiều đời, kiến thức rộng rãi cũng đủ dùng. Cậu ta muốn phản bác thì tôi có thể nghe thử một chút.”

Thấy Cao Phong nói vậy, người khác đều im lặng không dám nhiều lời. Lưu Minh nuốt nước miếng, vẫn kiên trì nói: “Thưa gia chủ, trong lòng tôi, tây y luôn luôn cao hơn y cổ truyền. Tây y có hiệu quả nhanh, hơn nữa dùng thuốc đúng mục đích, chữa trị đúng bệnh. Hiện giờ trên thế giới, tây y đều được phát triển mạnh mẽ, mà y cổ truyền đang dần suy tàn, thậm chí là biến mất. Điều này chứng tỏ không chỉ mình tôi mà rất nhiều người đều tán thành tây y, từ bỏ y cổ truyền.”

Thanh niên Lưu Minh này có vẻ rất tin tưởng vào kiến thức mình được học, thậm chí tự tin đến mức mù quáng, biến thành tự phụ ngông cuồng.

“Cậu nói tây y phát triển không sai, cũng đang dần được tán thành, tôi không phản bác. Nhưng cậu nói tây y luôn luôn cao hơn y cổ truyền, thậm chí y cổ truyền đang bị từ bỏ, tôi lại không ủng hộ. Tựa như tôi không phản đối tây y, bất cứ thứ gì tồn tại cũng có tính hợp lý của nó, cho nên quan điểm của cậu có vấn đề.” Cao Phong thản nhiên nhìn Lưu Minh. Anh sẽ không dùng thân phận là gia chủ để chèn ép người khác, ai cũng có quyền lên tiếng.

Cho nên anh sẽ cho Lưu Minh cơ hội này.

Các bác sĩ khác đều giữ im lặng. Trận biện luận về y cổ truyền và tây y này, cuối cùng ai sẽ thuyết phục ai?

“Gia chủ, tôi vẫn kiên trì quan điểm của mình. Ít nhất nếu bị sốt thì chỉ cần dùng hai viên thuốc hạ sốt là khỏi bệnh, còn y cổ truyền thì còn phải bốc thuốc, sắc thuốc, sau đó uống cái thứ khó nuốt đó, mấy ngày sau mới khỏi bệnh, đúng không?” Lúc nói câu này, vẻ mặt Lưu Minh tràn đầy khinh thường, cứ như trong mắt anh ta, y cổ truyền chỉ là phương thức chữa bệnh hạ đẳng nhất.

“Nếu cậu nhắc tới phát sốt thì cậu nói tôi nghe xem tại sao lại bị sốt? Tây y chữa trị quá trình phát sốt như thế nào?” Cao Phong bình tĩnh hỏi.

Lưu Minh cười ngạo nghễ, đáp: “Nguyên lý hạ sốt của tây y là thông qua ức chế việc sản sinh ra Prostaglandin ở trung khu, Prostaglandin lại ảnh hưởng tới trung khu điều tiết nhiệt độ cơ thể, giảm bớt việc sản sinh ra nhiệt lượng và tản nhiệt, khiến nhiệt độ cơ thể hạ xuống, nhưng sẽ không ảnh hưởng tới nhiệt độ bình thường của cơ thể.”

Cao Phong cười khẽ: “Nói ức chế rất hay. Cơ thể con người bị nóng lên là thể hiện quá trình chống cự và đấu tranh với virus gây bệnh, cho nên bắt cơ thể ức chế là hợp lý sao? Đương nhiên trong tình huống bị sốt cao, tây y thực sự rất phù hợp. Tạm thời không nói chuyện này. Người ta thường bảo tây y chỉ chữa được ngọn chứ không chữa được gốc, cậu cảm thấy thế nào?”