Rể Quý Rể Hiền

Chương 3437



Chương 3437

“Cậu Phong!”

Lâm Vạn Quân không hề khó chịu chút nào cả, càng không sự sợ hãi khi đối mặt với cái chết.

“Hiện tại, cậu đã trưởng thành đến độ cao mà ngay cả tôi cũng phải ngước mắt nhìn.”

“Sau này tôi cũng không giúp được gì cho cậu nữa, cho nên có tôi hay không có tôi, kỳ thực đều giống nhau cả.”

“Năm đó nếu không phải ông cụ Cao cứu tôi thì tôi đã rời khỏi thế giới này từ lâu rồi, cái mạng này của tôi là do ông cụ Cao cho.”

“Tôi đến sớm chơi cờ uống trà với ông ấy thì ông ấy cũng có thể không phải cô đơn như vậy.”

Lâm Vạn Quân như thể đã thấy hết tất cả, giọng nói rất là bình tĩnh.

“Không! Cháu không muốn!”

Cao Phong nghiến răng kèn kẹt, đồng thời anh lại vô cùng hận chính mình.

Hận chính mình không có năng lực!

Trước đây khi còn bé, vì sao không học tập Đông y cho thật giỏi.

“Đúng rồi! Đông y!”

Trong đầu Cao Phong lóe lên một suy nghĩ, sau đó nói ra: “Trước mặt Đông y sẽ không có bệnh nan y, chỉ cần dùng đúng thuốc là có thể trị tận gốc bệnh của lão Lâm Quân.”

Bác sĩ nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cất tiếng: “Thưa gia chủ Cao Phong, tôi không hiểu biết quá nhiều về Đông y cho nên cũng không dám tùy tiện kết luận.”

Cao Phong chậm rãi đứng thẳng người, nói rằng: “Khi tôi còn bé, có một ông thầy thuốc Đông y kia đã từng nói câu này với tôi.”

“Chữa bệnh không đúng cách thì dù cho dùng hết thuốc thang trên một con thuyền cũng chẳng khỏi.”

“Dùng thuốc mà dùng đúng cách, đúng đơn thì chỉ cần uống một ngụm.”

“Chắc chắn Đông y có thể trị được.”

Cao Phong giống như là đang thuyết phục Lâm Vạn Quân và vị bác sĩ kia, càng giống như là đang thuyết phục bản thân mình vậy.

“Cậu Phong! Kỳ thực…”

Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng lắc đầu, còn muốn nói điều gì.

“Không cần nói nữa, cháu sẽ sai người đi tìm kiếm thầy thuốc nổi tiếng, đến đây khám và chữa bệnh cho chú.”

“Chuyện này thì chú hãy nghe cháu đi.”

Cao Phong nhíu mày, giọng nói chân thật đáng tin.

“Được, được.” Lâm Vạn Quân không nói thêm nữa, chỉ gật đầu đồng ý.

Cao Phong thầm nghĩ ngợi, lúc này lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn đến cho tất cả thuộc hạ của mình.

“Ông chắc chắn với trình độ chữa bệnh trước mắt của đảo Bắc chúng ta không thể trị liệu khỏi cho lão Lâm Quân ư?”

Cao Phong gửi tin nhắn xong thì mới ngẩng đầu lên một lần nữa rồi nhìn về phía người bác sĩ kia hỏi.

“Gia chủ Cao Phong! Cưỡng ép làm giải phẫu thì cũng không có hiệu quả bao nhiêu đâu.”

Bác sĩ than nhẹ một tiếng, ông ta chưa nói chứng bệnh trên cơ thể Lâm Vạn Quân đã là bệnh tình nguy kịch, không có cách nào cứu chữa nữa rồi.

Ở trên y học có một thuật ngữ chuyên nghiệp là giai đoạn cuối!

Dù cho nhân vật được mọi người kính trọng nổi danh nhất trong y học Việt Nam qua đây cũng hết cách xoay chuyển.

Thực ra ông ta nói nửa năm là nói nhiều rồi.

Tình hình trước mắt của Lâm Vạn Quân có thể chống nổi ba tháng hay không cũng rất khó nói.

“Ông đưa tình hình trước mắt của lão Lâm Quân cùng với kết quả kiểm tra cho tôi.”

“Tôi sẽ cho sắp xếp bác sĩ Đông y thích hợp nhất với lão Lâm Quân, đúng bệnh hốt thuốc.”

Cao Phong nhíu mày một cái, trực tiếp đưa ra quyết định.

“Vâng!”

Tất nhiên là bác sĩ không dám thờ ơ, bèn vội vàng sửa sang báo cáo kiểm tra xong xuôi rồi giao cho Cao Phong.

Cao Phong cúi đầu vừa nhìn, trong lòng càng vô cùng khó chịu.

Phóng tầm mắt nhìn tới một cách tùy ý đã có thể thấy được bốn chữ biến đổi bệnh lý trên báo cáo kiểm tra.

Khác thường, biến đổi bệnh lý, mức độ nặng…