Rể Quý Rể Hiền

Chương 3442



Chương 3442

“Thật ra, thái độ của bà đối với cháu đều là do ông cụ yêu cầu thôi.”

“Về phần vì cái gì, ông ấy cũng đã từng nói với bà, số mệnh của cháu rất đặc biệt, khiến cho bà…”

“Ầm ầm ầm!”

Cao Phong đang nghe rất chuyên tâm thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

“Ầm!”

Cao Phong nhấn xuống nút tạm dừng lại theo bản năng, anh nhíu mày mà hô lên: “Chuyện gì?”

“Gia chủ Cao Phong! Lão Lâm Quân đang tìm cậu, nghi thức sắp bắt đầu rồi.”

Lời nói của người làm nhà họ Cao ở ngoài cửa rất vội vàng.

“Cho tôi thêm năm phút đồng hồ nữa, tôi có chút chuyện.” Cao Phong nhíu mày mà nói.

“Gia chủ Cao Phong! Lão Lâm Quân nói đã tới giờ rồi, không thể chậm trễ nữa đâu.”

“Cậu nhanh đi với mợ chủ qua đó đi, tôi đưa lễ phục tới cho hai người, hai người còn phải nhanh chóng mặt vào nữa.”

Giọng điệu của người làm nhà họ Cao ở ngoài cửa càng cấp bách hơn, giống như là không thể đợi thêm một giây một phút nào nữa vậy.

Cao Phong cắn chặt răng, anh nhìn nhìn bút ghi âm trong tay, vẫn là tạm thời cất lại.

“Gia chủ Cao Phong, đây là quần áo mà hai người phải mặc, nhất định phải nhanh lên đó.”

Chờ Cao Phong mở cửa phòng ra, người làm nhà họ Cao lập tức đưa quần áo tới.

Cao Phong gật gật đầu, sau đó anh gọi Kim Tuyết Mai ra, thay lễ phục được đặt may riêng vào.

Sau đó, hai người cùng nhau đi về phía hiện trường.

Lúc này trên hòn đảo của nhà họ Cao đã dựng lên một cái đài cao thật lớn.

Hầu hết người ở bốn phương tám hướng khắp hải đảo đều chạy tới đây.

Hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Lợn nguyên con, dê nguyên con, đủ các loại thịt.

Mổ heo giết dê, hiến tế trời cao và các vị cha ông tổ tiên của nhà họ Cao.

Ở phía trước đài cao, khói lửa lượn lờ, hương khói tràn ngập.

Gần ngàn người dưới tên nhà họ Cao đều thống nhất mặc quần áo thoạt nhìn vô cùng chỉnh tề.

Mà gần hai mươi ngàn binh sĩ của tập đoàn Phong Hạo ở xung quanh kia cũng mặc trang phục dành riêng cho binh sĩ của nhà họ Cao.

Phóng mắt nhìn lại, màu sắc cực kỳ thống nhất, thoạt nhìn vô cùng rung động lòng người.

Trên đài cao, Lâm Vạn Quân mặc một bộ trang phục chỉnh tề mang vẻ mặt nghiêm túc đứng đó.

Ở phía sau ông ta là hội trưởng lão của nhà họ Cao bao gồm Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão.

Ngoại trừ bốn người bọn họ ra thì còn có hai người đàn ông trung niên nữa, hai người này chính là trợ lý đắc lực mà Lâm Vạn Quân đã sắp xếp cho Cao Phong.

“Các vị tổ tiên của nhà họ Cao phù hộ, bảo vệ cho nhà họ Cao chúng ta mãi mãi tồn tại, phát triển thịnh vượng qua nhiều thế hệ!”

Vẻ mặt của Lâm Vạn Quân vô cùng nghiêm túc, ông ta chậm rãi vươn hai tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, giơ lên trên không trung.

Vô số nén nhang đang cháy, khói đặc cuồn cuộn, bay thẳng lên cao.

“Các vị tổ tiên của nhà họ Cao phù hộ, bảo vệ cho nhà họ Cao chúng ta mãi mãi tồn tại, phát triển thịnh vượng qua nhiều thế hệ!”

Hơn mười ngàn người của nhà họ Cao đều mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Đối với đám người bọn họ mà nói, tuy rằng trong thân thể không chảy dòng máu của nhà họ Cao.

Nhưng mà từ trước tới nay, bọn họ đều xem mình trở thành người của nhà họ Cao.

Lúc trước, sau khi ông cụ Cao rửa tay gác kiếm, chỉ còn một lòng làm việc thiện thì những người này đều là kẻ lang thang bên ngoài, không phải là trẻ mồ côi không cha không mẹ thì cũng là người từng mang ơn của ông cụ Cao và được ông giữ lại.

Ông cụ Cao sẽ tiến hành khảo nghiệm bọn họ một phen về phẩm chất, sau đó mới nhận vào hòn đảo của nhà họ Cao, cho bọn họ bát cơm ăn.

Có thể nói, không có nhà họ Cao thì cũng sẽ không có bọn họ bây giờ.

Cho nên, sao bọn họ lại không biết biết ơn nhà họ Cao được chứ?

Ở trong lòng bọn họ, nhà họ Cao mãi mãi cũng đều là nhà của bọn họ.