Rể Quý Rể Hiền

Chương 3469



Chương 3469

Cao Tử Hàn đưa tay nắm lấy cánh tay của Cao Phong, kéo vào trong ngực mà không hề tránh hiềm nghi chút nào.

“Được! Chúng ta cùng nhau trở về.”

Cao Phong khẽ cười, cùng Cao Tử Hàn đi tới phía bộ phận trung tâm trong đảo.

Trên đường trở về, Cao Tử Hàn không ngừng líu ríu nói chuyện, nghĩ mọi cách để đùa cho Cao Phong vui vẻ.

Cao Phong vừa khẽ cười, vừa suy nghĩ trong đầu.

Lúc này, cuối cùng đầu óc của Cao Phong cũng đã tỉnh táo lại không ít, cũng đã khôi phục năng lực suy nghĩ.

Lâm Vạn Quân nói, Cao Phong là do ông cụ Cao mang về.

Nhưng còn về chuyện mang về từ chỗ nào của Tây Vực thì Lâm Vạn Quân cũng không biết.

Mà sau đó bởi vì sợ không nuôi sống được Cao Phong ở trong quân đội, cho nên bọn họ bèn trực tiếp giải ngũ.

Về phần vì sao những người nhà họ Cao này chẳng bao giờ hoài nghi tới thân phận của Cao Phong thì Lâm Vạn Quân có nói, bảo anh đi tìm Lâm Thục Lan nói chuyện.

Trước kia Lâm Thục Lan đã từng nói rằng bà ấy có nỗi khổ tâm.

Bà cụ Cao cũng đã nói, không cho phép Cao Phong căm hận Lâm Thục Lan, bởi vì Lâm Thục Lan có nỗi khổ tâm.

Vậy thì hôm nay Cao Phong muốn cởi bỏ tất cả nghi hoặc trong lòng.

Cho nên, anh muốn đi tìm Lâm Thục Lan để nói chuyện tử tế.

Trung tâm đảo, khu dân cư của người nhà họ Cao.

Bên trong căn phòng của Lâm Thục Lan.

Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, cho dù đã trễ thế này, Lâm Thục Lan vẫn chưa nghỉ ngơi.

“Cạch! Cạch!”

Lâm Thục Lan không ngừng đi lại ở trong phòng, hai bàn tay đan vào nhau để ở trước ngực, dáng vẻ chần chờ.

Hình như bà ấy đang chờ ai đó, lại giống như tâm trạng hơi thấp thỏm bất an.

Bà ấy cũng đã biết chuyện Lâm Vạn Quân ngả bài với Cao Phong.

Cho nên bà ấy đang đợi ai thì không cần nói cũng biết.

“Cộc cộc!”

Đúng vào lúc này, cửa phòng bị người ta gõ.

“Huh!”

Lâm Thục Lan lập tức dừng chân lại, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.

“Cộc cộc cộc!”

Cửa phòng bị người ta gõ một lần nữa.

Lâm Thục Lan hít sâu một hơi, sau đó nói: “Mời vào.”

Cửa phòng bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, Lâm Thục Lan không hề khóa cửa.

Cao Phong mặc quần áo ướt đẫm, cất bước đi đến.

Thậm chí tóc của anh còn đang nhỏ giọt xuống không ngừng.

“Kình Thiên! Con đã đến rồi, con làm sao…”

Lâm Thục Lan không hề kinh ngạc về việc Cao Phong sẽ đến.

Nhưng chứng kiến cả người Cao Phong ướt nhẹp, lúc này bà ấy mở to hai mắt nhìn, sau đó vội vã đưa khăn mặt đến, nhẹ nhàng lau ở trên đầu của Cao Phong.

“Con mau thay một bộ quần áo đi, chỗ của mẹ có ba con… còn có quần áo của chồng mẹ, con thay trước đi.”

Lâm Thục Lan nói ra những lời này theo bản năng, sau đó dừng một chút rồi sửa lại xưng hô.

“Vâng!”

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, mặc cho Lâm Thục Lan bận rộn.

Rất nhanh Cao Phong đã thay một bộ quần áo sạch, từ trong phòng đi ra.

Mà Lâm Thục Lan cũng đã pha hai chén trà rồi đợi Cao Phong.

“Mau, uống hớp nước nóng cho ấm áp, đừng để bị lạnh.”

Lâm Thục Lan vừa nói, vừa kéo Cao Phong ngồi xuống ghế dựa, lần nữa cầm lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau đầu cho Cao Phong.