Rể Quý Rể Hiền

Chương 3472



Chương 3472

Còn ông cụ Cao cho người ta một loại cảm giác kiên cường anh dũng, cứng rắn, mạnh mẽ, công bằng.

Đương nhiên còn có một đứa nhỏ nữa.

Trên mỗi bức ảnh chụp, bức nào cũng đều có đứa trẻ này.

Đứa bé ăn mặc sạch sẽ, toàn bộ đều là quần áo được cắt may thủ công.

Vừa nhìn là biết được làm từ chất liệu cao cấp, thoạt nhìn giống như bộ dáng của một cậu chủ nhỏ vậy.

“Đây là tôi hả?”

Cao Phong nhìn người trên ảnh chụp, anh khẽ cười một tiếng rồi hỏi.

“Đúng vậy, đây là con.”

“Đây là đây là những ảnh chụp lúc con trước ba tuổi, sau này lại rất ít khi chụp.”

“Ông cụ Cao nói, chụp ảnh sẽ lưu lại vẻ trạng thái tốt đẹp của con người lúc đó lên trên ảnh chụp, mỗi một lần chụp ảnh thì sẽ lưu lại một ít.”

Lâm Thục Lan cũng cười rồi giơ tay lau nước mắt một chút.

Cao Phong xem từng tấm từng tấm một, trên mặt anh lại tràn đầy vẻ tưởng nhớ.

Cao Phong nhỏ trên ảnh chụp, có lúc thì đang cười to, có lúc thì lại làm bày ra biểu cảm kỳ quái.

Nhưng mà cậu bé rất hạnh phúc.

Anh cũng có thể nhìn thấy được sự cưng chiều đối với Cao Phong từ trong mắt của hai vợ chồng Lâm Thục Lan.

Rốt cục Cao Phong cũng tin rằng, sau này Lâm Thục Lan không thương yêu anh là thật sự có khó khăn gì khó nói!

Bọn họ đã cưng chiều anh lúc còn nhỏ biết nhường nào, sao bọn họ lại có thể không yêu thương anh được chứ?

“Kình Thiên à! Ông cụ Cao nói, trước khi con được mười tám tuổi thì không được lại gần con.”

“Mà bây giờ con đã qua cái tuổi mười tám từ lâu rồi, những thứ mê tín dị đoan gì đó cũng đã không còn nữa.”

“Cho nên mẹ vẫn sẽ coi con là con trai của mẹ, chỉ là chưa chắc mẹ đã có tư cách này.”

Lâm Thục Lan chậm rãi cúi đầu, trong lòng bà ấy áy náy không thôi.

Lúc Cao Phong còn nhỏ, có rất nhiều lúc bà đều ở xa xa, len lén nhìn Cao Phong chơi đùa chạy nhảy.

Nhìn thấy Cao Phong té ngã, bà ấy có lòng muốn đi đến nâng cậu bé dậy, nhưng bà lại không dám, bà sợ thật sự sẽ hại Cao Phong.

Sau đó, bà ấy chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa, ra vẻ lạnh lùng.

Cho nên khi còn nhỏ, Cao Phong đã từng té ngã rất nhiều lần, mỗi lần đều sẽ nhìn thấy Lâm Thục Lan.

Sau đó Lâm Thục Lan cứ bày ra vẻ mặt hờ hững như vậy mà nhìn cậu bé, giống như là đang chế giễu cậu bé vậy, cho đến khi Cao Phong đứng lên thì bà ấy mới rời đi, mang theo vẻ mặt lạnh nhạt và thờ ơ.

Mà khi bọn người Cao Anh Hạo bị bắt nạt, đều có thể đi tìm cha mẹ mình mà mách lẻo.

Nhưng Cao Phong thì lại không thể!

Cho dù cậu có tới tìm Lâm Thục Lan thì cũng sẽ bị Lâm Thục Lan đối xử hờ hững.

Sau nhiều lần như vậy, Cao Phong cũng đã quen rồi, quen với việc ấm ức từ từ tự chịu đựng một mình, đau xót thì cũng tự mình an ủi mình.

Làm sao mà Lâm Thục Lan bà lại có thể cảm thấy xấu hổ và tự trách cho được chứ?

Cho nên bà ấy đã nói với bản thân mình rằng, bà ấy không có tư cách làm mẹ của Cao Phong.

“Thình thịch!”

Lúc Lâm Thục Lan đang cúi đầu áy náy, hai tiếng thình thịch vang lên, Cao Phong quỳ xuống mặt đất.

“Mẹ có tư cách.”

“Là do con đã hiểu lầm mẹ, trách lầm mẹ.”

“Còn phá hoại gia đình của mẹ! Người nên xin lỗi là con.”

Cao Phong quỳ gối trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp nhưng đôi mắt lại ửng đỏ.

“Kình Thiên à!”

Lâm Thục Lan vội vàng đứng lên, bà ấy muốn nâng Cao Phong dậy.

“Mẹ! Mẹ hãy để con quỳ đi!”

Một câu này của Cao Phong khiến cho toàn thân của Lâm Thục Lan cứng đờ như thể bị điện giật.

Một tiếng mẹ này làm cho bà ấy khó có thể khống chế được cảm xúc của mình. Đã mười mấy năm rồi, suốt mười mấy năm qua Cao Phong không gọi bà ấy là mẹ.