Rể Quý Rể Hiền

Chương 3479



Chương 3479

Quy tắc trước đây của Long Tuấn Hạo chính là, tất cả đám con nhà giàu ở Thành phố Hà Nội, không kể già trẻ lớn bé và có địa vị như thế nào, chỉ cần nhìn thấy Long Tuấn Hạo thì tất cả đều phải quỳ xuống nghênh đón. Không ai có gan dám chống lại quy tắc đó.

“Cậu ép tôi quỳ xuống cho tôi xem thử xem nào, anh Vũ, cậu ta bắt nạt em kìa.”

“Để tôi nói cho cậu biết, bây giờ tôi đã là người của nhà họ Cao rồi, tôi phải đến nhà họ Cao làm con rể.” Liễu Tông Trạch cau mày rồi núp sau lưng Cao Vũ mà tố cáo.

“Để tôi nói cho Long Tuấn Hạo nhà cậu biết, hôm nay Cao Mỹ Lệ đã được anh Vũ cho phép, trở thành một thành viên trong nhà họ Cao nên tất nhiên là địa vị của tôi cũng được tăng lên rồi. Còn cậu ấy hả? Tôi cũng thừa nhận một điều là trước đây cậu vô cùng trâu bỏ, nhưng bây giờ thì xin lỗi đi, cậu hết thời rồi.” Liễu Tông Trạch chìa một ngón tay ra rồi hơi lắc lắc.

Long Tuấn Hạo chép chép miệng, xoa cái đầu trọc lốc rồi đứng thẳng người mà nói bằng vẻ kiêu ngạo: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ đứng trước mặt cậu, cho cậu thấy tôi của trước đây là như thế nào nhé.”

“Đừng mà, cậu vẫn giống hệt như trước đây, vẫn là một con chó độc thân mà.”

Cao Vũ vươn tay về phía đầu Long Tuấn Hạo rồi kéo anh ta sang một bên. Long Tuấn Hạo chỉ có thể chẹp chẹp miệng, trông anh ta như một cái túi khí vậy.

“Ha ha ha.” Liễu Tông Trạch cảm thấy vô cùng hả hê trên nỗi đau của người khác, anh ta cứ cười ầm lên mãi không thôi.

Tất nhiên là Long Tuấn Hạo không hề tức giận thật rồi, anh ta cũng cười ha hả rồi không đề cập đến chuyện này nữa.

Tính cách của rất nhiều người chính là như vậy. Trước mặt người lạ thì để lộ ra vẻ dữ tợn, hung ác thậm chí còn vô lý, đối phương mới nói một câu không hợp ý mình là đã lao vào đánh ngay. Nhưng ở trước mặt những người mà mình quen thuộc, những người mà bản thân đã coi là bạn thì không hề có dáng vẻ kiêu căng, ngạo mạn như thế, thậm chí họ còn sẵn sàng làm trò cười cho bạn bè của mình ấy chứ.

Rõ ràng có thể thấy Long Tuấn Hạo chính là người có tính cách như vậy.

“Đừng lộn xộn, tôi gọi các cậu đến đây là để bàn chuyện quan trọng cơ mà.” Cao Vũ im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng nói.

Ngay lập tức Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo ngồi thẳng người dậy, thu hết lại vẻ đùa giỡn trên mặt.

“Anh Vũ, anh nói đi.” Hai người đồng thanh mở miệng.

“Tôi muốn ra biên giới để dẹp trừ đám cướp ở đó nhằm bảo vệ sự bình yên cho đất nước.” Cao Vũ không nói nhảm với hai người họ nữa mà đi thẳng vào vấn đề.

Phản ứng đầu tiên của hai người họ là ngẩn người một Cao, sau đó thì hiểu ra ngay. Chuyện của Cao Vũ vẫn chưa được giải quyết triệt để. Đồng thời Cao Vũ cũng đã nói trước đó rằng ông Trần yêu cầu anh làm một chuyện.

Khi ấy đám người Long Tuấn Hạo không biết chuyện mà Cao Vũ phải làm là gì nhưng đến bây giờ thì họ cũng hiểu ra rồi. Nhìn bộ dạng bây giờ của Cao Vũ thì có thể thấy anh đã đưa ra quyết định cho bản thân rồi, anh đồng ý.

“Đợi khi tôi hoàn thành nhiệm vụ này, nó sẽ bù đắp lại tất cả những sai lầm mà tôi đã gây ra cho đất nước. Thế nên chắc chắn tôi phải đi.” Cao Vũ không đợi hai người trả lời mà tiếp tục bày tỏ lập trường của mình.

“Anh Vũ, chúng tôi đi cùng anh.” Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo lại nói cùng một lúc thêm lần nữa.

“À, tôi sẽ gọi thêm anh Thành và anh Minh rồi chúng ta cùng đi nhé.” Long Tuấn Hạo suy nghĩ một lát rồi tiếp tục bổ sung thêm một câu. Thế nhưng Cao Vũ lại khẽ xua tay.

“Anh Thành đang chịu trách nhiệm về sự an toàn ở hải phận nhà họ Cao. Còn anh Minh thì đang canh giữ Thành phố Hà Nội và chịu trách nhiệm về công tác an ninh của thành phố. Thế nên hai người họ không thể di chuyển được. Tuấn Hạo, cậu đi cùng tôi chứ?” Cao Vũ khẽ xua tay rồi nói ra kế hoạch của mình.

“Được ạ.” Long Tuấn Hạo gật đầu mà không hề do dự.

“Mẹ nó chứ, còn tôi thì sao hả anh Vũ?” Liễu Tông Trạch đợi đến cuối cùng nhưng không hề nghe thấy Cao Vũ sắp xếp công việc cho mình thì không kiềm chế được sự nóng nhảy.

“Cậu và Cao Mỹ Lệ ở nhà đi, Tuấn Hạo đi cùng tôi là được rồi.” Cao Vũ nhẹ nhàng giải thích.

Liễu Tông Trạch trợn to hai mắt rồi nhíu mày mà nói: “Không được, tôi nhất định phải đi. Anh Vũ, anh đừng nhiều lời làm gì. Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng phải đi, nếu anh không cho tôi đi cùng thì tôi tự đi cũng được.”

Tất nhiên là anh ta biết trên chiến trường nguy hiểm như thế nào. Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo đều là những người đi lên từ cái nơi người ăn thịt người như Tam Giác Vàng. Thế nên họ cũng đều từng xử lý mấy tên cướp biên giới hay lính đánh thuê gì đó rồi.

Trong mắt những kẻ cướp biên giới đó thì chẳng có thứ gì gọi là đạo đức cả, chúng luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Kẻ nào ngăn cản chúng chiếm đoạt những quyền lợi vốn không thuộc về mình thì chắn chúng sẽ giết thẳng tay không thèm chớp mắt. Mức độ nguy hiểm của chúng có thể nói là vô cùng kinh khủng.

Long Tuấn Hạo chìa tay đẩy Liễu Tông Trạch một cái rồi nói: “Cậu nghĩ cái quái gì vậy? Bây giờ cậu là người đã có bạn gái rồi nên chắc chắn sẽ có mối bận lòng. Nhưng tôi thì khác, ông đây là một người đàn ông độc thân mẫu mực, trong nhà cũng chỉ còn mình cha tôi thôi. Vả lại tôi vẫn luôn nghi ngờ rằng ông già Long Chí Minh có con ngoài giá thú nên tôi mới không lo lắng gì cả. Nhưng riêng cậu thì phải ở lại đây.”