Rể Quý Rể Hiền

Chương 3481



Chương 3481

“Mẹ nó chứ, bây giờ mình phải đến chỗ bán xiên que cay đó để kiểm tra một chút mới được. Nếu cái quán đó dám hãm hại Long Tuấn Hạo đây thì chắc chắn mình sẽ ra chỉ thị không cho quán đó buôn bán, làm ăn ở Thành phố Hà Nội này nữa.” Long Tuấn Hạo tức quá nên nhảy lên xe rồi đạp ga rời đi.

Trước khi ra trận, Cao Vũ cho họ một buổi chiều để xử lý hết những việc cần xử lý của bản thân mình. Tất nhiên là anh cũng có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.

Bốn giờ chiều.

Cao Vũ đưa Kim Tuyết Mai đến một bệnh viện ở Thành phố Hà Nội.

Kiều Thu Vân, Kim Vũ Kiên và Kim Ngọc Hải cũng đi cùng hai người họ.

Kim Tuyết Mai đã yêu cầu đến bệnh viện này bởi vì vào đêm mưa tầm tã năm đó, mẹ ruột của cô đã giao cô cho vợ chồng Kim Ngọc Hải nuôi nấng.

Bây giờ Kim Tuyết Mai đã biết chuyện này rồi nên hôm nay cô muốn đến đây xem thử một chút. Điều quan trọng nhất chính là cô muốn tự mình đi hỏi thăm xem có đúng là năm đó cô đã được sinh ra ở bệnh viện này không.

Nếu bệnh viện này đúng là nơi cô đã sinh ra thì việc tìm được thông tin của mẹ ruột cô cũng không còn khó khăn gì nữa. Mà đã tìm được thông tin rồi thì chắc cũng có thể lần ra được tung tích hiện giờ của mẹ cô.

Vì Cao Vũ cứ bận mải chuyện nọ chuyện kia suốt nên Kim Tuyết Mai mới không nói chuyện này cho anh biết. Nhưng hôm nay Cao Vũ có thời gian rảnh rỗi nên tất nhiên là anh sẽ không từ chối yêu cầu của cô.

Trên đường đi tới bệnh viện, cơ thể Kim Tuyết Mai vẫn luôn căng cứng, vẻ mặt thì có hơi lo lắng không yên. Cao Vũ nhìn Kim Tuyết Mai bằng ánh mắt dịu dàng rồi đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Nếu trước đây Cao Vũ không hiểu được cảm xúc của Kim Tuyết Mai thì bây giờ anh đã hiểu rồi vì dù sao thì bây giờ Cao Vũ cũng đã được biết về thân thế của mình. Thậm chí bây giờ Cao Vũ còn thấy anh và Kim Tuyết Mai ở bên nhau là do sự sắp xếp của trời cao ấy chứ.

Hai người họ đều bị cha mẹ vứt bỏ, số phận gập ghềnh, mấp mô như hai con thuyền nhỏ lẻ loi khẽ nổi trôi, lênh đênh trên mặt nước trong cơn giông tố. Cuối cùng đến một ngày, hai người gặp được nhau, nắm tay trọn đời, thề không chia cách. Họ tựa sát vào nhau, truyền cho đối phương hơi ấm. Quãng đường sống dựa vào nhau ấy khiến trong lòng Cao Vũ xúc động mãi không thôi.

Nhưng Kim Tuyết Mai vẫn hạnh phúc hơn Cao Vũ rất nhiều lần vì chí ít thì cô cũng có thể tìm được cha ruột của mình rồi. Thế nhưng Cao Vũ lại không hề biết cha mẹ ruột của mình hiện đang ở đâu.

Thế nên bây giờ anh đang gửi gắm toàn bộ hi vọng của mình lên người Kim Tuyết Mai. Nếu cô thực sự có thể tìm được mẹ ruột của mình thì điều đó sẽ mang lại rất nhiều niềm tin và hy vọng cho Cao Vũ.

“Cao Vũ, sao em có cảm giác lòng bàn tay anh còn đổ nhiều mồ hôi hơn tay em vậy?” Kim Tuyết Mai cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo truyền ra từ lòng bàn tay Cao Vũ thì không nhịn được mà hỏi.

“À… Anh không sao, chắc là do anh hơi căng thẳng đó. Dù sao thì anh cũng muốn biết xem cha mẹ vợ của anh đang ở đâu mà.” Cao Vũ nửa đùa nửa thật.

“Xì.” Kim Tuyết Mai bật cười, nhờ đó mà sự căng thẳng trong lòng cô cũng giảm bớt một chút rồi.

Đám người Cao Vũ xuất phát rất đơn giản, chỉ có ba chiếc xe nên cũng tới bệnh viện rất nhanh.

Đám người Kim Ngọc Hải đến quầy tư vấn trước còn Cao Vũ thì dẫn Kim Tuyết Mai đến nhà vệ sinh.

“Xin chào, chúng tôi muốn gặp viện trưởng của bệnh viện mình.” Kim Ngọc Hải tiến lên rồi nói với một bác sĩ đang trực ở quầy.

Dù sao chuyện này cũng là chuyện của hơn hai mươi năm về trước rồi, dù có được ghi chép lại đi chăng nữa thì chắc chắn bản ghi chép đó cũng đã được niêm phong rồi cất vào kho lưu trữ hồ sơ rồi.

Ngoại trừ viện trưởng ra thì những người khác không được phép vào xem.

“Viện trưởng không có ở đây, có chuyện gì thế? Khu vực đăng ký ở bên kia.”

Bác sĩ có trách nhiệm trực quầy không phải người Việt Nam, nhìn mặt mũi thì hình như là người nước ngoài.

Tóc màu vàng nhạt, đôi mắt màu xanh da trời, sống mũi cao, hốc mắt sâu, đúng là người nước ngoài rồi, không nhầm đi đâu được.

Cậu thanh niên người nước ngoài nghe Kim Ngọc Hải hỏi như vậy thì trả lời luôn nhưng cũng không ngẩng đầu lên.

“Vậy cậu có thể gọi cho viện trưởng một cú điện thoại giúp chúng tôi được không? Chúng tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm viện trưởng.”

Kim Ngọc Hải dừng lại rồi chút rồi tiếp tục nói bằng giọng vô cùng lịch sự.

“Tôi hỏi thật chứ người Việt Nam các ông đều lắm chuyện như thế à? Có chuyện gì mà cứ đòi tìm viện trưởng? Đi khám bệnh thì sang khu đăng ký, cần điều trị gấp thì sang khoa cấp cứu, còn nếu muốn nộp đơn xin việc thì phải có chứng chỉ năng lực. Viện trưởng của chúng tôi giúp được cái gì cho mấy người đây hả?”

Cậu thành niên người nước ngoài đó nghe Kim Ngọc Hải nói như vậy thì hơi không kiên nhẫn mà ngẩng đầu lên, xổ ra một tràng tiếng phổ thông không được tính là lưu loát.

Kiều Thu Vân khẽ cau mày, nếu là bà ta của trước đây thì chắc bà ta đã làm ầm lên với cậu thanh niên đó rồi ấy chứ.