Rể Quý Rể Hiền

Chương 3487



Chương 3487

“Không đúng, cái này chắc không phải đâu, đây là bé trai.”

“Cái này cũng không phải, đây là người địa phương ở thành phố Hà Nội.”

“Mọi người chắc chắn rằng đang muốn tìm một người, mà không có ai đi cùng, cũng không có hộ khẩu ở thành phố Hà Nội đúng không?”

Phạm Văn Tài vừa sàng lọc vừa hỏi khẽ.

“Đúng vậy!” Kim Tuyết Mai gật đầu.

Phạm Văn Tài đáp lại một tiếng, sau đó bắt đầu sàng lọc một cách nghiêm túc. Nhưng mà, sàng lọc đến hết cũng chẳng thu hoạch được gì.

“Cô Tuyết Mai, không có! Tất cả mười mấy người này đều là người địa phương ở thành phố Hà Nội. Chỉ có một người duy nhất ở vùng khác nhưng lại sinh ra bé trai.” Phạm Văn Tài lắc đầu, có chút ngại ngùng nói.

Dù sao thì Cao Phong cũng đã quyên góp cho bệnh viện bọn họ nhiều vật tư như vậy, mà lúc này anh ta lại chẳng giúp được gì cho Cao Phong, việc này khiến anh ta cảm thấy vô cùng áy náy.

“Không sao, cứ tiếp tục tìm. Không được thì lấy toàn bộ số liệu của năm đó ra sàng lọc.” Cao Phong đã yên lặng một lúc lâu, lúc này mới lên tiếng chỉ huy.

“Được! Không thành vấn đề!”

Phạm Văn Tài không nói hai lời, trực tiếp bắt tay vào sàng lọc.

Đây là một lượng công việc rất lớn, mọi người cùng đi lên hỗ trợ tìm kiếm, tầm hơn nửa tiếng mới sàng lọc xong toàn bộ.

“Phù!”

Kim Tuyết Mai thở dài, chậm rãi ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Không có! Không có thu hoạch được gì hết!

Sự tự tin tràn đầy của Kim Tuyết Mai lúc ban đầu đã tiêu tan đến gần như không còn gì, trong lòng lại vô cùng thất vọng.

Cao Phong cũng ngồi xuống kế bên Kim Tuyết Mai, vỗ nhẹ lưng cô.

“Bệnh viện này không có thì anh sẽ cho người đến bệnh viện khác tìm xem. Lúc ấy em vừa mới sinh ra không được bao nhiêu ngày, nên có khả năng rất lớn là mẹ em đã sinh em ra ở thành phố Hà Nội. Cho nên anh sẽ cho người tiếp tục tìm thử ở những bệnh viện khác, rồi cũng sẽ tìm được một ít manh mối thôi.”

Nghe Cao Phong an ủi như thế, tâm trạng của Kim Tuyết Mai lúc này cũng dễ chịu hơn đôi chút.

“Cậu Cao Phong, thật xin lỗi, tôi không thể giúp gì được cho cậu.”

Phạm Văn Tài lại tự mình sàng lọc một hồi lâu, lúc này mới đứng lên với vẻ mặt đầy áy náy.

“Không sao, có thể Tuyết Mai thật sự không được sinh ra ở đây.”

Cao Phong khẽ xua tay, đương nhiên anh sẽ không gấp gáp, làm vậy chẳng khác gì châm lửa vào mấy người bên cạnh cả.

“Cậu Cao Phong, cậu yên tâm đi, tôi sẽ huy động người, nhờ bạn bè trong giới y học, tất cả các bệnh viện lớn nhỏ ở Hà Nội đều sẽ được tiến hành sàng lọc hết. Khi có bất cứ tin tức có giá trị nào, tôi sẽ liên lạc với cậu ngay.” Phạm Văn Tài vỗ ngực bảo đảm.

“Được, vậy đành làm phiền anh.” Cao Phong gật đầu.

Nhưng mà thật ra trong lòng anh cũng không có nhiều hy vọng. Khi ấy mẹ của Kim Tuyết Mai bị nhà họ Đặng đuổi giết ở Thủ đô, chắc chắn rằng muốn làm chuyện gì cũng phải giấu giếm thân phận. Nói không chừng lúc đi sinh con cũng đã dùng thân phận giả. Mà cứ như vậy, thì con đường tìm người thân của Kim Tuyết Mai lại càng khó khăn thêm.

Thậm chí Cao Phong còn cảm thấy, việc mẹ của Kim Tuyết Mai còn sống hay không cũng rất khó khẳng định. Nếu bà ấy còn sống thì nhất định sẽ biết rằng Kim Tuyết Mai giờ đã gả cho Cao Phong, hơn nữa còn nhận lại Diệp Thiên Long.

Diệp Thiên Long cố ý tổ chức hôn lễ của Kim Tuyết Mai và Cao Phong thật linh đình, không phải là để công bố cho mọi người biết sao? Chỉ cần mẹ ruột của Kim Tuyết Mai thấy thì nhất định sẽ phải tìm tới chứ?

Nhưng cả quãng thời gian dài vừa qua, Diệp Thiên Long tìm, Cao Phong ở đây cũng tìm, vậy mà chẳng có tin tức gì như cũ. Điều này nói lên rằng, rất có thể mẹ của Kim Tuyết Mai đã không còn trên nhân thế. Nhưng mà Cao Phong cũng không nói ra điều này, tránh làm Kim Tuyết Mai khó chịu.

“Cao Phong, anh nói xem, mẹ em có thể, có thể đã…”

Vậy mà Kim Tuyết Mai lại chủ động nói ra, ánh mắt cô tràn đầy đau khổ nhìn về phía Cao Phong.

Cao Phong giữ yên lặng, anh nghe ra suy nghĩ của Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai cũng đã hoài nghi rằng mẹ ruột của cô có thể đã không còn trên nhân thế nữa.

“Không đâu, không đâu. Tên chó chết họ Đặng kia đã nói rằng anh ta không tìm được tung tích của mẹ em. Mẹ em có tay có chân, muốn tìm một chỗ để sống được cũng không phải việc gì khó.”

Dù trong lòng Cao Phong cũng thấy vậy nhưng anh vẫn không ngừng an ủi Kim Tuyết Mai.