Rể Quý Rể Hiền

Chương 3490



Chương 3490

Nghe Cao Phong nói như vậy, Kim Tuyết Mai liên tục gật đầu, trong ánh mắt cũng hiện lên vô số mong mỏi.

“Em không cần vội, lực lượng của chúng ta ở nước ngoài tuy không nhiều nhưng cũng có một chút, anh sẽ để bọn họ giúp đỡ tìm kiếm mẹ của em.”

Cao Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Kim Tuyết Mai, giọng nói dịu dàng nói thêm.

Trước mắt thì sản nghiệp của Cao Phong thật đúng là không có phát triển gì ở nước ngoài. Ban đầu tập đoàn Thiên Long của Long Chí Minh vốn muốn dốc sức tạo ra một vùng trời riêng nhưng mà lại bị một công ty lớn nào đó không ngừng chèn ép.

Về sau thì lập tức trình diễn tiết mục muốn diệt trừ Long Chí Minh tận gốc.

Đêm hôm đó, nếu không phải Cao Phong ra tay mạnh mẽ, sợ là tập đoàn Thiên Long sớm đã bị sát thủ của bọn họ sai tới trừ khử hoàn toàn rồi.

Treo cổ.

Ở nước ngoài, tập đoàn Thiên Long một cây chẳng chống vững nhà, rất khó có thể có chiến tích gì.

Mặc dù bị thua thiệt lớn nhưng cũng chỉ có thể tạm thời nuốt giận.

Ban đầu Cao Phong có hỏi qua Lâm Vạn Quân, lần đó lúc khối tập đoàn Đế Phong rời quê hương đi ra ngoài xây dựng cơ ngơi có ra nước ngoài hay không.

Lâm Vạn Quân nói không.

Vậy nên Cao Phong cũng không trông chờ vào lực lượng ở nước ngoài của khối tập đoàn Đế Phong nữa.

Chỉ còn lại khối tập đoàn Phong Hạo cùng với đồng minh của anh là tập đoàn Hà Đô.

Khối tập đoàn Phong Hạo trụ ở Tam Giác Vàng, chỉ có ở nơi không ai quản lý đó mới có thể phát huy được ảnh hưởng lớn như vậy.

Nếu tới khu vực khác, sợ là hành động cũng gặp nhiều bất tiện.

Tập đoàn Hà Đô là tập đoàn duy nhất có thể dựa vào.

Nhờ bọn họ tìm giúp một người hẳn là bọn họ sẽ nể mặt Lý Khải Kiệt mà giúp đỡ.

“Vâng vâng! Cao Phong, cảm ơn anh.”

“Chờ em sinh con xong, nếu vẫn chưa tìm thấy thì em sẽ đích thân ra nước ngoài tìm bà ấy!”

Đầu tiên Kim Tuyết Mai gật đầu, sau đó lại nghiêm túc nói.

Cao Phong dừng lại một chút, cuối cùng vẫn không phản bác lại Kim Tuyết Mai mà chỉ nhẹ gật đầu.

“Được rồi, tạm thời chúng ta không nói mấy chuyện này nữa. Anh sẽ cho người điều tra ở tất cả bệnh viện trong thành phố Hà Nội. Ở bên nước ngoài anh cũng sẽ sắp xếp người tiến hành tìm kiếm, em cứ yên tâm đi.”

Cao Phong đưa tay ra vuốt ve mặt Kim Tuyết Mai, dịu dàng nói.

“Vâng!”

Kim Tuyết Mai gật đầu tựa vào lòng Cao Phong.

“Sao mắt em vẫn đỏ thế kia? Anh nghi ngờ tối qua em thức thâu đêm mà không ngủ, có phải không?”

Cao Phong nhìn mắt Kim Tuyết Mai không nhịn được mà hỏi.

“Có khả năng, hôm qua em ngủ không được sâu giấc lắm…”

Kim Tuyết Mai thè lưỡi, có chút ngượng ngùng trả lời.

“Đến lúc anh đi rồi, em phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Cao Phong cười nhẹ rồi thuận miệng nói.

Kim Tuyết Mai nghe thấy thế, đang nằm trong lòng Cao Phong thì lập tức ngồi thẳng dậy.

“Cao Phong, tối nay anh có muốn đi không?” Kim Tuyết Mai mở to hai mắt nhìn Cao Phong, trên mặt lộ rõ vẻ quyết tâm.

Cao Phong khẽ gật đầu, nói: “Đến lúc phải đi rồi, cứ kéo dài thời gian mãi, anh cũng không biết nói với bên ông Trần như thế nào.”

Kim Tuyết Mai do dự mấy giây, cuối cùng cô gật đầu.

Cao Phong có thể cảm nhận được, Kim Tuyết Mai có vẻ không vui lắm.

“Thôi mà, đừng buồn nữa, anh sẽ xử lý hết mấy chuyện này nhanh thôi, sau đó về với em mà.”

“Em phải tin rằng, chia ly ngắn ngủi, là để khi gặp lại sẽ thật tốt. Lần này, anh lấy tính mạng mình ra đảm bảo, đợi đến khi anh trở về bên cạnh em, đời này không bao giờ rời xa nữa.”

Cao Phong chầm chậm đưa tay lên, giống như là đang thề với cô.

“Thật sao?” Vẻ mặt Kim Tuyết Mai có chút không tin.

“Thật! Em cứ ở đây ngoan ngoãn chờ anh về đi. Lâu thì một tháng, ít thì mười ngày, là anh về rồi. Lần này anh về rồi, chắc chắn sẽ ở bên cạnh em, không bao giờ đi đâu nữa.”

Vẻ mặt của Cao Phong lộ rõ sự chân thành khi anh nói với Kim Tuyết Mai.