Rể Quý Rể Hiền

Chương 3492



Chương 3492

Củi gỗ làm lửa ngày một lớn hơn. Cuối cùng thì buổi tiệc nướng thịt xiên ngoài trời vào buổi tối cũng bắt đầu.

Mùi thịt xiên cộng thêm chút bia lạnh, vô cùng nhẹ nhàng và sảng khoái khiến ai ai cũng thèm nhỏ dãi.

“Đến đây, uống xong bữa nay, anh em ta đi đoạn đường cuối cùng là có thể nghênh đón tương lai hoàn toàn mới rồi.”

“Đến lúc về rồi, chúng ta nên đi tìm người phụ nữ của mình đi thôi.”

Long Tuấn Hạo giơ lon bia, nghiêm trang nói.

“Không phải anh bảo không cần gấp à, còn nói cái gì mà ba năm độc thân quý tộc cơ mà!” Liễu Tông Trạch cười hỏi.

Long Tuấn Hạo chẹp chẹp miệng, nói: “Tôi cũng chả gấp gáp gì, nhưng tôi đã ngồi nghĩ cả một buổi rồi. Thế nếu tôi muộn hai năm nữa thì chẳng phải là con tôi vừa mới sinh ra thì con của ông với anh Phong cũng đi mua xì dầu được rồi sao? Lúc đấy con hai người đánh con tôi dễ như đánh chuột cống ấy chứ! Con tôi cả ngày chẳng cần phải làm gì cả, chờ bị đánh là được!”

Long Tuấn Hạo nói, nghe cũng có vẻ hợp tình hợp lý.

Mà Kim Tuyết Mai với Cao Mỹ Lệ, hai người đều ngượng đỏ hết cả mặt.

“Thế thì càng tình cảm hơn, đặt cho con ông cái tên hay hay, đúng rồi Long Khôi Giáp luôn đi, không ai lì đòn bằng nó luôn!”

“Ha ha ha!”

Mọi người cười lớn, những chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh đều không nghĩ đến nữa, tất cả đều hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ khó mà có được này.

“Được rồi, Tuấn Hạo nói cũng không sai. Chúng ta uống hết chén rượu này, đi cùng nhau thêm một đoạn đường nữa. Sau này có thể chân chính chào đón một cuộc sống mới, nào!”

Cao Phong cầm chai bia hô với mọi người.

“Nào! Kính anh Phong.”

“Vì anh Phong! Vì ngày sau!”

“Cơn mưa dứt đi, là cầu vồng nơi chân trời.”

“Các anh em, cố lên cố lên cố lên!”

Hơn trăm người cùng nâng chén, đám người Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn cũng cầm cốc bia lên.

Còn Kim Tuyết Mai, dưới sự yêu cầu của Cao Phong, cô cầm một lon sữa hiệu Vinamilk lên, cũng giơ lên cao.

“Cạn!”

Sau một tiếng hô lớn, mọi người đều ngửa cổ uống cạn. Chưa đến mười giây, một lon bia đã thấy đáy.

“Rốp!”

Cao Phong bỗng giơ cao cánh tay, ném lon bia rỗng lên không trung. Mọi người học theo, cả đám đồng loạt ném lon bia rỗng trong tay lên cao.

Hơn một trăm lon bia rỗng được ném lên trời cùng một lúc trông cực kỳ nổi bật dưới ánh lửa, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Một buổi tối đốt lửa trại ngoài trời, bày tiệc uống bia, ăn đồ nướng và lẩu cay cứ thế được tổ chức dưới bầu không khí ồn ào, tưng bừng như vậy.

Trải qua một quãng đường gập ghềnh dãi nắng dầm sương, mành trời chiếu đất, hiếm khi mọi người mới có thời khắc vui vẻ như này.

Buổi tối hôm nay thật sự vô cùng hiếm có, cho nên ai cũng rất quý trọng khoảnh khắc này.

Nhưng, họ biết, chờ tới lúc đám Cao Phong trở lại, những dịp như vầy, sẽ xảy ra rất nhiều, rất nhiều lần…

Tám giờ tối.

Cao Phong ngó đồng hồ, thong thả bước lên từng bậc thang của biệt thự.

Mọi người ai cũng có thị lực hơn người, lập tức ngậm miệng, im lặng không nói chuyện.

“Hôm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

“Đợi tôi, Tuấn Hạo và Tông Trạch trở lại, chúng ta sẽ mở tiệc rượu ăn mừng, không say không về!” Cao Phong đứng đối diện với mọi người, vừa nói vừa nở nụ cười.

“Được! Đến lúc đó không say không về!”

Mọi người đồng loạt hưởng ứng, giọng nói vang vọng tận trời cao.

Cao Phong uống cạn một ly rượu cuối cùng cùng mọi người, sau đó từ từ xoay người, nhìn về phía xa.

“Xuất phát! Xuống núi!”

Cao Phong hét lên một mệnh lệnh, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch ngay lập tức bật dậy. Những người khác cũng đứng lên theo, mắt nhìn về phía Cao Phong.

Cao Phong thong dong cất bước, dưới sự giúp đỡ của Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn, Kim Tuyết Mai bắt kịp được bước chân của Cao Phong.