Rể Quý Rể Hiền

Chương 3494



Chương 3494

Còn Long Tuấn Hạo thì cô đơn lẻ loi đứng ở một chỗ, hết quay trái lại quay phải. Đầu tiên, anh ta đánh mắt về phía Kim Vũ Kiên.

“Cút!”

Kim Vũ Kiên mở to hai mắt, quát Long Tuấn Hạo một tiếng.

“Ấy…”

Long Tuấn Hạo lại nhìn về phía Cao Tử Hàn, sau đó nhanh chóng rụt cổ về.

Không được, đó là em gái của anh Phong, không thể đụng vào.

Long Tuấn Hạo ngoáy cổ nhìn một vòng, sau đó bay thẳng về phía Long Chí Minh.

“Cha, cha cho con ôm một chút đi, giảm bớt nỗi xấu hổ trong lòng con.”

Long Tuấn Hạo ôm cổ Long Chí Minh, trông rất có dáng vẻ phụ tử tình thâm.

“Con cút qua một bên cho cha!”

“Lần trước, cũng ngay tại chỗ này, con còn mắng ông đây là đồ vô dụng đấy!”

Long Chí Minh buồn bực đẩy Long Tuấn Hạo ra, mở miệng mắng xối xả.

“Đó không phải là vì chị dâu Tuyết Mai gặp chuyện không may nên con sốt ruột, lỡ lời sao?”

“Hơn nữa, cha nói thử xem, lúc đó cha ở ngay bên cạnh lại không thể bảo vệ tốt chị dâu Tuyết Mai, vậy thì còn làm ăn gì được nữa?”

“Con nói cho cha biết nha, lần này cha nên cẩn thận hơn tí đi.”

Vừa nói tới chuyện này, Long Tuấn Hạo nghiêm mặt lại, rướn cổ nói.

“Biết rồi! Lần này cha nhất định sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt.”

Long Chí Minh cũng không dám nói đùa nữa, nghiêm túc hứa.

Cao Quang Minh đứng một bên vội gật đầu thật mạnh.

Cao Phong từng hạ lệnh, Cao Kim Thành phụ trách hải vực của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng, còn thành phố Hà Nội do Cao Quang Minh quản lý.

Anh ta không cần biết tại sao Cao Phong lại sắp xếp như vậy, anh ta chỉ cần hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Cao Phong giao phó là được.

Cao Phong không ở đây, vậy thì sự an toàn của thành phố Hà Nội, sẽ đặt trên vai Cao Quang Minh.

“Anh Phong, đã tới lúc xuất phát rồi.”

Long Tuấn Hạo nhìn đồng hồ, sau đó khẽ hô.

Cao Phong gật đầu, anh nhẹ nhàng buông Kim Tuyết Mai ra, hôn phớt lên gò má của cô.

“Chờ anh trở về!”

Cao Phong để lại bốn chữ, sau đó quay người leo lên xe, không hề ngoảnh lại.

Anh sợ nếu ngoảnh lại, sẽ không nỡ rời đi khỏi chỗ này.

“Được, em chờ anh trở về. Dù cho bãi bể nương dâu, dù cho sông cạn đá mòn, Tuyết Mai và bé cưng vẫn sẽ ở đây chờ anh quay về.”

Kim Tuyết Mai đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng Cao Phong đang bước lên xe, nói thầm trong miệng.

Liễu Tông Trạch cũng buông Cao Mỹ Lệ ra, xoay người ngồi vào ghế phụ lái.

Long Tuấn Hạo xắn tay áo, bước chân ngồi lên vị trí tài xế.

“Cậu Phong, chúc cậu cưỡi gió đạp sóng, xuôi chèo mát mái.”

“Tôi ở đây, chờ các cậu trở về!”

“Chúng tôi chờ mọi người trở về.”

Mọi người đồng loạt cúi đầu, trong miệng cao giọng hò hét.

Ba người Cao Phong, ai cũng không mở cửa sổ xe xuống, Long Tuấn Hạo đạp chân ga một cước đi xa.

“Cao Phong…”

Kim Tuyết Mai cố nén nước mắt, nhưng lại nén không được, nháy mắt khuôn mặt ướt đẫm.

“Chị, anh rể đi gặp ông Trần một lần, sẽ nhanh trở về thôi.”

Kim Vũ Kiên vội vàng tiến lên, vỗ lưng Kim Tuyết Mai một cách nhẹ nhàng, miệng dịu dàng an ủi. Kim Tuyết Mai nghe thấy thế, càng không kìm được nước mắt.

Người khác không biết nhưng cô biết.

Cao Phong đi lần này là để bảo vệ quốc gia, ra trận chém giết.

Bọn họ đều nghĩ Cao Phong đi gặp ông Trần để đàm phán việc làm ăn nhưng chỉ có Kim Tuyết Mai biết rõ lần này Cao Phong đi nguy hiểm cỡ nào.

Những chuyện này là bí mật, tuyệt đối không thể nói cho người ngoài biết. Cho nên Kim Tuyết Mai chỉ có thể một mình chống đỡ.