Rể Quý Rể Hiền

Chương 3496



Chương 3496

Chỉ dựa vào ba năm qua Kim Tuyết Mai không rời xa anh, cùng anh sống nương tựa lẫn nhau ở thị trấn biển Đông, Cao Phong đã hứa cho cô cả đời hạnh phúc.

Chỉ cần anh mạnh mẽ, thì cần gì quan tâm xem cô có năng lực mạnh mẽ như thế nào nữa?

Anh chỉ cần cô ở phía sau anh làm một người phụ nữ hạnh phúc là được rồi.

Cao Phong nhẹ nhàng cầm lấy bùa bình an, chậm rãi đeo lên cổ, kề sát vào ngực. Anh muốn chiếc bùa bình an này cùng anh chinh chiến ở biên giới, quét sạch kẻ xâm lược.

“Tuấn Hạo đi sân bay.”

Cao Phong lau mắt, ngẩng đầu nói.

Một câu nói đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh bên trong xe.

“Hả?”

Long Tuấn Hạo nghe thấy thế thì sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn vào chiếc gương chiếu phía sau.

“Tự mình lái xe quá chậm, bay một chuyến gần nhất để có thể tới thủ đô lúc mười giờ.”

Cao Phong nhìn thời gian, sau đó nhẹ giọng giải thích.

“Được.”

Long Tuấn Hạo lập tức trở người đổi hướng, đi đến sân bay.

Liễu Tông Trạch có chút nghi ngờ, hỏi:

“Anh Phong, vậy tại sao trước đây anh lại không nói cho bọn họ biết chúng ta phải đi đâu?”

Cao Phong chậm rãi xua tay, nói: “Nếu ra sân bay, bọn họ lại gọi rất nhiều người tới đưa tiễn, như thế rất phiền. Hơn nữa, Tuyết Mai sẽ đi theo ra sân bay, tôi không muốn họ phải đi qua đi lại.”

Nghe xong lời giải thích của Cao Phong, Liễu Tông Trạch mới hiểu được, nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm.

Long Tuấn Hạo thấy không khí trong xe buồn phiền, trực tiếp đạp chân ga, tốc độ xe tăng lên.

“Lạch cạch!”

Long Tuấn Hạo tiện tay mở DJ trong xe, tiết tấu âm nhạc sôi động trong nháy mắt vang lên.

“Anh Phong, chúng ta đang làm gì?”

Vẻ mặt Long Tuấn Hạo ngạo nghễ, lớn tiếng hô.

Cao Phong có chút mơ hồ ngẩng đầu, nhìn Long Tuấn Hạo một cái.

“Nhanh lên anh Phong, tiếp lời đi.”

“Anh Phong, chúng ta đang làm gì?” Long Tuấn Hạo không ngừng giẫm chân ga, tiếp tục thúc giục.

Cao Phong chậm rãi mở miệng: “Quét sạch kẻ xâm lược biên cương! Bảo vệ Việt Nam thái bình vững mạnh.”

“Được.”

Long Tuấn Hạo rống to lên một tiếng, lại nói: “Nếu một đi không trở về thì sao?”

“Chát.”

Liễu Tông Trạch trở tay tát một cái, nổi giận mắng: “Mẹ nó cái miệng chó không thể phun ra ngà voi, cậu nói cái gì may mắn không được hả?”

“Khụ, chỉ là lời kịch, lời kịch…” Long Tuấn Hạo giả thích, lại quát: “Thánh lớn này đi như thế nào? Đạp vỡ mây băng! Nếu đi không quay lại? Vậy…”

Cao Phong lập tức tiếp lời, nói: “Vậy thì không đi…”

“Mẹ kiếp, còn nói thế được?” Long Tuấn Hạo nháy mắt mơ hồ.

“Ha ha ha” Liễu Tông Trạch cười lớn.

Trêu chọc một phen, tâm tình phiền muộn của ba người giảm đi không ít.

“Được! Vậy lúc này anh em mình đạp tảng mây băng xem xem. Làm cho kẻ xâm lược biên cương hiểu được động vào Việt Nam sẽ như thế nào. Dù có xa cũng phải giết.”

Cao Phong ngồi thẳng người, quát một tiếng.

“Động vào Việt Nam của chúng ta. Dù xa cũng giết.”

Long Tuấn Hạo và Liễu Trạch Anh cùng đáp.

“Hú hú hú.”

Long Tuấn Hạo đạp ga một cước, động cơ xe phát ra tiếng gầm kịch liệt.

“Vèo!”

Xe như mũi tên rời cung, tốc độ tăng nhanh, lao về phía sân bay.