Rể Quý Rể Hiền

Chương 3503



Chương 3503

“Ở Cảnh Đông này tương đối mà nói khá an ổn, ít nhất lấy lực lượng phòng ngự của chúng ta, vẫn có thể chống đỡ nổi.”

“Cho nên, Cảnh Đông có thể tạm thời không đi.”

“Nếu như phân chia cấp bậc cho bốn địa khu lớn, trình độ nguy hiểm ở Cảnh Đông thấp nhất, lại sắp xếp theo thứ tự đi lên là, Bắc Cảnh, Nam Cương, Tây Vực cũng là hỗn loạn nhất.”

“Tây Vực loạn nhất, đã là khó để chống đỡ.”

Ông Trần nói đến đây, hơi dừng một chút.

Mà Cao Phong, cũng là trực tiếp ngẩng đầu lên, nhìn ông Vạn Quân.

Lúc này, tim của Cao Phong tốc độ đập rất nhanh.

Lẽ nào, ý trời không thể làm trái?

Anh rốt cuộc, vẫn là phải đi Tây Vực hay sao?

Không, anh không thể đi.

Một lần này, anh nguyện ý tin tưởng cái gọi là số phận kia.

Một khi đặt chân vào Tây Vực, tất cả của hiện tại, đều sẽ bị bánh xe vận mệnh phá vỡ.

Cho nên, Tây Vực, tuyệt đối không thể đi.

“Ông Trần, vãn bối có lời muốn nói.” Cao Phong cắn cắn răng, trầm giọng nói.

“Được! Cậu nói trước đi.” Ông Trần lập tức duỗi tay nói.

Cao Phong trầm mặc vài giây, vẫn là nói: “Tây Vực, vãn bối không muốn đi.”

“Hả?”

Nghe thấy Cao Phong nói như vậy, ông Trần nhịn không được sửng sốt.

Mấy người trung niên trong phòng, lại là hừ lạnh một tiếng.

Mà Vu Chính Bình đã gọi điện thoại xong trở về, vừa hay nghe thấy câu nói này của Cao Phong, càng là nhịn không được cười lạnh một tiếng.

“Hừ, biết phía Tây Vực là một vùng khá nguy hiểm, nên là không dám đi nữa rồi đúng không?”

“Vậy tại sao lúc đầu lá gan của cậu to như vậy, dám náo loạn Thủ đô một trận lớn?”

“Hay là cậu cho rằng, đất nước Việt Nam đối với cậu quá khoan dung rồi, nên cậu có thể muốn làm gì thì làm?”

Vu Chính Bình thật là nhịn không được kinh bỉ trong lòng, khinh miệt nói với Cao Phong một tiếng.

Cao Phong miệng khẽ nhếch lên, cuối cùng cũng không giải thích quá nhiều.

Anh không cần Vu Chính Bình phải hiểu mình, cũng không cần bất cứ ai khác hiểu mình.

Ông Trần nhất thời đem những lời định nói nuốt xuống, rồi hỏi: “Cao Phong, cậu nói cho tôi biết, cậu không phải vì sợ nên mới từ chối đi đến phía Tây Vực!”

Cao Phong lập tức ngẩng đầu lên nhìn vào ông Trần và nói với giọng rất nghiêm túc: “Vãn bối không sợ! Cao Phong nếu đã có gan gây chuyện, tất nhiên cũng có can gan chịu trách nhiệm.”

“Chỉ là, ở phía Tây Vực bên kia, vãn bối có nỗi khổ riêng …”

“Cho nên không thể đi được, mong Ông Trần hiểu cho.”

Vu Chính Bình một lần nữa lạnh lung “hâng” một tiếng, nói: “anh chính là đang sợ! Nói nhiều cũng vô ích thôi.”

Ông Trần đột nhiên quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Vu Chính Bình.

Một cái nhìn này, như thanh gươm xuyên qua tim, hướng thẳng về phía Vu Chính Bình mà phóng tới.

Vu Chính Bình chỉ cảm thấy da đầu một trận tê rần, thân thể càng thêm run rẩy, nhanh chóng thành thật cúi đầu xuống.

“Vùng đất phía Tây Vực kia, từng là lãnh địa của ông nội cậu xưng danh một thời, cậu không muốn đến xem thử sao?”

Trong ánh mắt của Ông Trần chứa đầy sự hoài niệm, sau đó nhẹ nhàng hỏi.

Cao Phong trầm mặc trong phút chốc, nhưng vẫn chầm chậm lắc đầu, nói: “Tôi thực không muốn đi đến nơi đó.”

“Nếu ông Trần vẫn cương quyết muốn để tôi đi đến nơi đó, vậy Cao Phong tôi chỉ có thể để ông Trần thất vọng rồi.”

Những lời này Cao Phong nói ra giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng lại chứa đựng đầy sự kiên định không thể nghi ngờ.

Mặc dù Vu Chính Bình đang đợi người cũng không nói thêm lời nào nữa, nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, vẫn cảm thấy Cao Phong là đang sợ hãi rồi.

Ông Trần và Cao Phong nhìn đối phương vài giây, sau đó ông chậm dãi gật đầu và nói: “Thật ra, tôi cũng không hề có ý định bảo cậu đi Tây Vực.”