Rể Quý Rể Hiền

Chương 3509



Chương 3509

Còn bên ngoài sân rộng lớn, mượn ánh sang trong sân, có thể thấy rất rõ ràng, có rất nhiều binh sĩ mặc đồ đen đang đứng trước gió.

Mỗi binh sĩ đều có dáng vẻ vô cùng kiên định, dáng người to lớn, dáng người đứng vững ở đó và chờ.

Khi gió thổi vào màn đêm, bọn họ vẫn đứng đó không nhúc nhích như một tác phẩm điêu khắc.

Một bầu không khí khắc nghiệt, thậm chí khắc nghiệt hơn.

Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi trông kiên cường hơn, ngũ quan sắc bén, có thể thấy được sư đĩnh đạc anh tuấn.

“Đây là…”

Lâm Thừa Khải nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức ngây ra đứng đó.

Trong khi những người trung niên khác, mắt nheo lại, suy nghĩ về điều gì đó.

Ông Trần trong lòng khẽ động một chút, đôi mắt có một chút do dự.

Đây không dưới một trăm chiến binh áo đen, tất cả đều là tinh anh trong tinh anh!

Vu Chính Bình gọi họ đến đây, là muốn làm gì?

“Các người là muốn làm gì vậy?”

Ông Trần bước tới và nhẹ nhàng hỏi.

“Ông Trần, bản tướng nghe nói có một người đàn ông trẻ tuổi, được phong hàm cấp úy, bản tướng đây có chút không phục.”

Người lính áo đen đứng ở phía trước, bước lên phía trước một bước hành lễ và đáp.

“Ồ?” Ông Trần khẽ cau mày.

Vừa chuản bị nói chuyện, Cao Phong đã bước tới, nhìn người đàn ông trẻ tuổi và hỏi: “Vậy thì làm thế nào, mọi người mới có thể phục?”

Không phải khí thế của Cao Phong quá mạnh mẽ, mà là biết rằng điều này không thể tránh được, chi bằng thẳng thắn bình tĩnh một chút mà đối mặt.

“Những người lính trong đội chúng tôi, suy nghĩ đều rất đơn giản.”

“Sức chiến đấu của anh mạnh, chúng tôi mới có thể phục anh.”

“Ở trong quân đội, nắm đấm lớn, đó chính là đạo lý.”

Thanh niên dẫn đầu thần sắc không thay đổi, giải thích với Cao Phong.

Vu Chính Bình hai tay để đằng sau, một nụ cười nhẹ nói: “Đây là một trăm hai mươi tám binh sĩ, là những người dự bị cho trận chiến đặc biệt.”

“Mỗi một binh sĩ đều là trong hàng tram người chọn một chiến binh, là một trong những chiến binh xuất sắc nhất.”

“Cao Phong, nếu canh có thể hạ gục bọn họ, tôi tin rằng anh có đủ tư cách để được gọi là cấp úy và dẫn dắt quân đội trong chiến tranh.”

Vu Chính Bình nói vài lời và bày tỏ thái độ của mình.

Không thể nói một vài lời, là Cao Phong cậu liền có thể lên hàm Cấp úy được, còn có thể dẫn dắt các binh sĩ đi chiến đấu, phải không?

Đây cho dù là ở nơi nào đi nữa, đều không thể nói lại được.

Vì vậy, Ông Trần lúc này, cũng nheo mắt một chút, không có lên tiếng.

“Ông Trần ông cảm thấy thế nào?”

Vu Chính Bình từ từ quay đầu, nhìn thẳng vào Trần Thiên Trung.

“Cậu có biết là Cao Phong từng ở trước cửa nhà họ Diệp giải quyết cả trăm người không?”

Ông Trần khẽ nheo mắt, bình tĩnh nói.

“Cấp dưới có biết hay không cũng không quan trọng.”

“Trăm nghe không bằng một thấy! Lại nói, một trăn hai mươi tám binh sĩ này cũng không phải những hộ vệ của nhà họ Diệp có thể so sánh được.”

“Ông Trần, cấp dưới nói lại một lần nữa, họ đều là lính dự bị cho đội đặc chủng Nanh Sói!”

Vu Chính Bình trên mặt tràn đầy sự tự tin, nhẹ nhàng nói.

Mọi người đều im lặng.

Các binh sĩ đặc chủng, với tư cách là một trong những binh sĩ giỏi nhất của nước Việt Nam, đó là danh tiếng gì?

Rất nhiều chiến binh theo đuổi cuộc sống của họ để tham gia vào đội ngũ đội đặc chủng Nanh Sói.

Còn tất cả những người có thể vào đó chắc chắn là tinh anh trong số hàng ngàn người.

Trước mắt một tram hai mươi tám người này có thể trở thành thành viên dự bị của đội đặc chủng Nanh Sói thì đều không phải dạng vừa.