Rể Quý Rể Hiền

Chương 3555



Chương 3555

Lâm Thừa Khải lúc này hưng phấn như chưa bao giờ được hưng phấn vậy, đến lời nói ra cũng lộn xộn không mạch lạc.

“Thật sao? Cô ấy thực sự làm được rồi?”

Ông Trần trợn mắt, nhất thời có chút không tiếp nhận được tin bất ngờ này.

“Đúng! Cô ấy, Kim Tuyết Mai cô ấy đã làm được rồi!”

“Cô ấy một tay triệu tập hội nghị qua video, một lời nói ra đã có thể ngăn chặn sự hỗn loạn này rồi!”

Lâm Thừa Khải gật mạnh đầu, sắc mặt kích động nói.

Mặc dù ông Trần đã trải qua vô số trận chiến, độc tâm được vô số người, lúc này cũng không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.

Trong lòng dâng lên sự ngưỡng mộ cực điểm với cô gái này.

“Lấy đại cục làm trọng, hiểu rõ lẽ phải!”

“Cô ấy, không hổ là người phụ nữ của Cao Phong.”

Ông Trần không tiếc lời khen ngời với Kim Tuyết Mai.

Thật ra những suy nghĩ trước đây của ông Trần có chút cổ hủ cứng đầu.

Ông vẫn luôn cảm thấy, phận là đàn bà thì phải nên ở nhà giúp chồng dạy con, khó mà lên được phòng khách.

Loại suy nghĩ này đã lỗi thời lâu rồi, nhưng ông vẫn luôn tự làm theo ý mình.

Mà những việc Kim Tuyết Mai đã làm hôm này, coi như cho ông ta một bài học sinh động rồi.

Phụ nữ, không nhường đấng mày râu.

Ai nói phụ nữ thì không thể làm việc giống như đàn ông?

Cô tuy rằng không thể ra trận giết địch như Cao Phong.

Nhưng cô có thể ở phía sau làm hậu phương, giúp Cao Phong lo liệu mọi việc bên trong.

Mặc dù những việc đã làm là khác nhau nhưng mục tiêu và kết quả đều giống nhau.

Đều là vì sự an ổn và thái bình của tất cả mọi người!

“Chồng cô ấy ở bên ngoài đánh trận giết địch, cô ấy ở trong ổn định hỗn loạn.”

“Đôi vợ chồng này, công lao quá lớn, cần được ghi vào lịch sử!”

Ông Trần thở dài một tiếng, nói: “Chuẩn bị xe! Tôi muốn tự mình đến thành phố Hà Nội, nói một lời cảm ơn với Kim Tuyết Mai.”

“Ông Trần, cái này…”

Lâm Thừa Khải có chút lo lắng, rốt cuôc thì Cao Phong cũng bị điều đến biên giới.

Thân phận của Ông Trần quá nhạy cảm, nếu tiếp xúc quá gần với người nhà Cao Phong, vậy thì chắc chắn sẽ khiến người khác nghĩ vớ vẩn gì đó mất!”

“Cao Phong là Cao Phong, Kim Tuyết Mai là Kim Tuyết Mai.”

“Nếu sai thì tự nhiên phải chịu phạt! Nhưng nếu có công cũng phải được khen thưởng chứ.”

“Chuẩn bị xe…không, chuẩn bị trực thăng đi, thôi vẫn là chuẩn bị xe đi! Tôi không thích dựa vào đặc quyền.”

“Dù sao thì tôi bắt buộc phải đến thành phố Hà Nội!”

Ông Trần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra mệnh lệnh.

“Vâng!”

Lâm Thừa Khải không do dự nữa, lập tức bắt đầu theo mệnh lệnh sắp xếp mọi chuyện.

Trong nước, từ lúc Kim Tuyết Mai hạ lệnh xuống.

Đã một lần nữa phục hồi lại cuộc sống náo nhiệt hối hả ngày xưa.

Nhà máy khởi động, nhân viên vào làm, bàn xoay kinh tế dưới quyền Cao Phong cũng bắt đầu đi vào hoạt động.

Ngắn ngủi trong vòng hai tiếng, dã phục hồi lại bình thường như lúc ban đầu.

Không thể không nói, từ khi bắt đầu lại từ đầu, rất nhiều công nhân đều có vẻ tràn đầy năng lượng hơn trước.

Vốn dĩ bọn họ còn nghĩ rằng công việc này có cũng được không có cũng không sao.

Nhưng cho đến sau vụ hỗn loạn hôm nay thì bọn họ mới hiểu rõ ràng, có thể làm thủ hạ làm việc cho Cao Phong là một việc may mắn đến nhường nào!

Cho nên, mỗi người ai nấy đều chăm chỉ làm việc tràn đầy năng lượng, tận trọng công việc đang có.

Có người vui vẻ, có người buồn bã.

Nhân dân Việt Nam đều vui vẻ, nhưng những thế lực bên ngoài nước lại không vui vẻ như vậy.

Vốn dĩ bọn họ còn nghĩ sẽ nhìn trò hề của Việt Nam.