Rể Quý Rể Hiền

Chương 3591



Chương 3591

“Khối tập đoàn Vũ Nặc của các người lừa gạt người quá đáng, chúng ta không ân không oán, tại sao các người lại muốn đuổi cùng giết tận bọn ta?”

“Hành vi của cậu không phù hợp với đạo nghĩa của giang hồ!”

Khuôn mặt của Văn Phó tràn đầy tức giận, anh ta hét vào mặt Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt.

Một đám người trên tay dính vô số máu, vô lương tâm vì lợi ích của bản thân, bọn họ còn nói đạo lý gì?

“Còn hỏi tôi tại sao? Nói giữa chúng ta không có ân oán gì?”

Cao Phong chậm rãi nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

“Sai lầm rồi, đối mặt với Vũ Nặc, không đầu hàng chính là tội lỗi lớn nhất!”

“Đừng có mơ!” Phó đội trưởng nghiến răng gầm thét. Thanh niên mặc chiến bào đen này chính là Cao Phong.

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh.

“Bây giờ, tôi cho các người một cơ hội.”

“Quỳ xuống, nộp vũ khí đầu hàng, tôi có thể tha cho anh không chết.”

“Khối tập đoàn Vũ Nặc các người đừng quá kiêu ngạo!”

“Liên minh của bọn ta có số người nhiều hơn các người gấp mấy lần!”

“Tôi không tin các người có thể giết hết bọn tôi, nằm mơ đi!”

“Nếu là người thức thời, thì ngoan ngoãn giải tán khối tập đoàn Vũ Nặc để giữ lại cái mạng đi!”

Văn Phó cũng hừ lạnh một tiếng, tiến lên chỉ vào Cao Phong mà chửi rủa.

Cao Phong nhìn về phía đội quân xa xa, khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia giễu cợt.

Đất nước Việt Nam cũng trên dưới bốn nghìn năm văn hóa, đâu phải chỉ có một người bác đại tinh thâm như vậy?

Chỉ cần vận dụng kinh nghiệm chiến sự của cha ông thôi là đủ để cho bọn chúng thành tàn quân mất tướng, như rắn mất đầu rồi!

Tối nay Cao Phong kêu gọi được nhiều viện trợ như vậy, làm sao có thể không có sắp xếp gì khác được?

Chỉ có thể nói rằng tên Văn Phó này quá ngây thơ rồi.

“Mấy người cảm thấy quân Vũ Nặc bọn ta không thể dọa được các người…”

“Vậy thì, các người đi chết đi!”

“Giết hết!”

Cao Phong thân mặc chiến bào, bất thình lình giương cao một ngọn cờ chiến đấu.

Cờ chiến bay phấp phới trong gió, giữa tiếng gió đêm gào thét, một không khí mang đầy sát khí.

Trên lá cờ chiến vẫy trong gió in hai chữ lớn Vũ Nặc, bằng chất liệu huỳnh quang ở viền, cực kỳ dễ thấy trong đêm tối.

“Giết!”

Trong giây tiếp theo, có một tiếng nổ vang dội bất ngờ từ bốn phương tám hướng dội đến.

“Hú”

Gió hú, tiếng chém giết rung chuyển cả bầu trời.

Âm thanh chém giết thấu trời khiến cho năm nghìn người của Văn Phó trong nháy mắt run lên.

“Các anh em, liều đi!”

“Khối tập đoàn Vũ Nặc ép người quá đáng, liều mạng với bọn chúng.”

đột nhiên nâng vũ khí trong tay lên, bắn một viên đạn con thoi về phía Cao Phong.

“Bùm bùm bùm!”

Vô số viên đạn liên tục hướng đến dưới chân Cao Phong.

Cao Phong trong mắt tràn đầy lạnh lùng lẫn khinh thường.

“Chỉ dựa vào các người sao, đến tư cách liều mạng đánh tôi các người còn không có.”

Cao Phong trầm giọng, cầm máy bộ đàm bắt đầu hạ lệnh: “Hai vạn binh mã ở hậu phương, phát động công kích!”

“Cánh trái và cánh phải tiến hành hỗ trợ, và một nghìn người trên tiền tuyến chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”

“Giết! Áp sát bọn chúng vào vòng mìn!”

Cao Phong ra lệnh, từ phía sau đối phương hai nghìn binh lính đột nhiên đánh úp!

“Các anh em, súng máy bắn.”

“Máy phóng tên lửa sẵn sàng, điều chỉnh góc độ, Bắn!”