Rể Quý Rể Hiền

Chương 3612



Chương 3612

Vu Chính Bình điên cuồng la hét và đập bàn dữ dội.

“Trước khi mắng người khác ngu ngốc tôi mong ông nhìn lại chính mình là người như thế nào đi đã.”

“Ông không thèm phân biệt đúng sai đã lên mặt chửi bới thì được xem là loại người gì hả?”

“Cuối cùng thì đến kẻ ngốc ông cũng chẳng bằng.”

Cao Phong không bỏ qua mà lập tức phản bác.

“Anh! Đồ khốn kiếp!”

“Mẹ kiếp anh thử nói lại lần nữa xem!”

Vu Chính Bình kích động nghiến răng nghiến lợi chửi bới.

“Vậy ông cứ nghe cho cẩn thận. Trong lòng tôi, Vu Chính Bình ông còn không bằng một kẻ ngốc.”

Cao Phong cười nhạt, lập tức châm điếu thuốc đáp.

“Anh! Anh!”

Vu Chính Bình suýt nữa phun ra một ngụm máu.

“Tôi nói cho Cao Phong anh biết! Hiện tại anh chỉ là cấp tá, anh phải tuân theo mệnh lệnh!”

“Mặc dù Tam Giác Vàng là của anh, nhưng trong trận này anh tổn thất đến mấy ngàn người, anh khó mà chịu nổi trách nhiệm!”

“Trong chuyện này, hoặc là anh đưa ra lời giải thích hợp lý, hoặc là anh cứ tự sát mà đền tội đi!”

Vu Chính Bình không ngừng vỗ bàn, trong miệng gầm lên.

“Cao Phong tôi làm việc, dựa vào đâu còn phải báo cáo với Vu Chính Bình ông?”

“Hãy nghe cho kỹ đây, những người lính đó là của tôi, trận chiến cũng là do tôi đánh.”

“Về phần đánh như thế nào, đó là chuyện của tôi, ông không có tư cách xen vào.”

“Hoặc là ông tới đánh, hoặc là ông cứ ngoan ngoãn xem tôi đánh.”

“Tóm lại, ông thích thì cứ tới, không tới thì đừng nói nhảm.”

Giọng điệu Cao Phong mạnh mẽ, nói xong liền cúp điện thoại.

“Tên khốn kiếp này!”

Vu Chính Bình tức giận ngập đầu, đập hỏng điện thoại cố định bằng một cú đấm.

“Ông Trần, tôi nghiêm túc yêu cầu ông lập tức hủy cấp bậc của anh ta!”

“Cậu ta quá kiêu ngạo, không tuân theo sự kiểm soát, chúng ta buộc phải áp dụng các biện pháp trừng phạt!”

Vu Chính Bình đập vỡ đường dây điện thoại cố định còn chưa đủ, liền quay lại nhìn Ông Trần quát lớn.

“Cậu nóng nảy cái gì? Ngồi đi.”

Ông Trần khẽ vẫy tay, vẻ mặt ông cũng ngưng trọng.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Cao Phong lại có thể đưa ra quyết định vô lý như vậy.

Tự mình tàn sát người của mình, lại còn giết chết tám ngàn người?

Cho dù nghĩ như thế nào đi chăng nữa, đây cũng không giống chuyện một người bình thường có thể làm ra được.

Chẳng lẽ Cao Phong thật sự đã thông đồng với những cường đạo Nam Cương sao?

Thế nên mới cố ý dẫn cấp dưới của mình vào ngõ cụt?

Nhưng mà đâu có bất cứ lý do nào!

Ông Trần sẵn sàng tin tưởng Cao Phong.

Nhưng những gì Cao Phong làm vào lúc này khiến ông ta khó hiểu.

“Ông Trần, tôi đang chờ đây, đề nghị ông hủy bỏ cấp bậc của Cao Phong và áp dụng các biện pháp trừng phạt!”

“Không sai! Nhất định phải trở về chịu phạt!”

“Cho dù bây giờ không về được thì trước tiên chúng ta cũng phải ghi lại chuyện này!”

“Sinh mạng của tám nghìn chiến binh không thể mất đi đơn giản như thế được? Tên khốn kiếp này!”

Một số thuộc hạ mà Vu Chính Bình mang theo cùng nhau cất tiếng lên án Cao Phong.

Ở trong mắt bọn họ lúc này, Cao Phong đã hoàn toàn trở thành một tên ngốc, tự cao tự đại không tuân theo kỷ luật.

Thậm chí còn xem tính mạng người lính như một trò đùa!

“Không, tôi vẫn là nguyện ý tin tưởng cậu ta.”

“Hẳn cậu ta phải có kế hoạch riêng của mình nên mới làm chuyện này.”

Ông Trần im lặng hồi lâu, nhưng cuối cùng lòng tin của ông ta vẫn không thể lay chuyển.