Rể Quý Rể Hiền

Chương 3615



Chương 3615

“Chờ một chút, chờ một chút, để tôi xem lại.”

“Tối hôm qua, Cao Phong mang theo khối Tập đoàn Vũ Nặc đi khiêu chiến với khối tập đoàn Phong Hạo…”

“Bọn họ chém giết lẫn nhau… Sau đó, người chết lại là lũ cướp Nam Cương? Đùa cái quái gì thế!”

Vu Chính Bình sờ sờ đầu, sau đó tiến lên một bước nắm lấy cổ áo người lính mà gầm lên.

“Vu Chính Bình, tính tình nóng nảy của cậu khi nào thì mới thay đổi? Mau buông tay cho tôi!”

Ông Trần la lên, sau đó đứng dậy hỏi: “Nói! Nói rõ ràng, nói chi tiết, nói cho hết mọi chuyện!”

“Vâng!”

Người lính đáp lại và báo cáo: “Mấy ngày nay giáo quan Phong đã tiếp xúc với những cường đạo Nam Cương, ngoài mặt thì đã thỏa thuận được với bọn chúng.”

“Trên thực tế, giáo quan Phong ngoài mặt đối phó với bọn họ, chỉ vì vũ khí mạnh cùng với sự hỗ trợ của bọn chúng.”

“Trong những cường đạo ở Nam Cương, có khoảng hơn chục nhóm được đại diện bởi doanh trại Đức Khánh, đều liên minh với sĩ quan Phong.”

“Chỉ cần giáo quan Phong sẵn sàng tấn công khối tập đoàn Phong Hạo, họ sẽ cung cấp một lượng lớn vũ khí và lực lượng hỗ trợ.”

“Đêm qua, giáo quan Phong đã mượn ba nghìn quân từ doanh tại Đức Khánh, và một nghìn quân từ các trại khác để chiến đấu trực diện với khối tập đoàn Phong Hạo ở hẻm núi của vùng nội địa Tam Giác Vàng.

“Giáo quan Phong đã ra lệnh cho mười ba nghìn tên cướp Nam Cương đi đầu, và anh ta đưa những người lính của khối tập đoàn Vũ Nặc đi sau.”

“Sau đó hợp tác với Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch, tấn công từ cả hai bên, và ép những tên cướp Nam Cương ở giữa mà trực tiếp đánh.”

“Những cường đạo ở Nam Cương phải hứng chịu sự tấn công từ cả sau lưng mà bị giết đến tan tác.”

“Chỉ sau một trận chiến, sĩ quan Phong đã giết chết mười ba nghìn kẻ thù!”

“Máu chảy thành sông, là một thắng lợi lớn!”

Những người lính nói rất nhanh để giải thích chi tiết trận chiến diễn ra ngày hôm qua.

Sau khi giọng nói ấy phát ra, cả căn phòng chìm vào im lặng chết chóc.

Giết hết ba mươi ngàn người và hoàn toàn giành thắng lợi.

Toàn bộ những người trên chiến trường đều đã chết hết!

Lúc này chiến trường giống như nghĩa trang vào lúc hai – ba giờ đêm, không có đến nửa tiếng côn trùng. Tất cả như thể đang chìm vào chân không.

Kể cả khi có một cây kim rơi trên mặt đất, chúng ta cũng có thể nghe thấy tiếng rơi của nó.

Tất cả đều nín thở tròn xoe mắt nhìn, tim đập loạn xạ.

Định múa rìu qua mắt thợ hay sao?

Rốt cuộc là cái mẹ gì đây?

Lừa dối những bọn cường đạo biên giới Nam Cương đến đây để giết hại?

Đây hoàn toàn là do cậu ta làm, chưa từng có ai tới hỗ trợ, đúng không?

Ông Trần chậm rãi ngồi xuống ghế.

“Úi za!”

Một âm thanh phát ra từ chiếc ghế phá vỡ sự im lặng trong phòng.

Cho đến lúc này, những người trong phòng mới từ từ khôi phục khả năng suy nghĩ.

“Lấy vũ khí nhiệt của lũ giặc Nam Cương, giết hơn 10.000 bọn cường đạo biên giới Nam Cương…”

“Cái này, cái này…” Lâm Thừa Khải trợn to mắt, không nói nên lời.

“Sì! Chết tiệt, cậu thanh niên này, chết tiệt!”

Vu Chính Bình trợn to mắt thở hổn hển, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Ông Trần vẫn ngồi trên ghế, mở to mắt nhìn, tự lẩm bẩm: “Chắc chắn từ khi mới bắt đầu thành lập khối tập đoàn Vũ Nặc cậu ta đã nghĩ đến bước này!”

“Cậu ta, nhất định là nghĩ tới từ trước, phía sau nhất định còn có âm mưu khác!”

“Cậu ta chắc chắn là một chiến binh tài giỏi trong số những binh sĩ! Người đàn ông kiêu hãnh đã dẫn đầu những người lính trong trận chiến!”

“Loại người này sinh ra là để phi nước đại trên chiến trường, liên tiếp chém giết kẻ địch, ngang tàng oai phong!”

Trần Thiên Tung vỗ đùi, ngước lên trời thở dài: “Đây là một nhân tài trong đám binh lính của chúng ta, một nhân tài kiệt xuất ở Việt Nam chúng ta