Rể Quý Rể Hiền

Chương 3633



Chương 3633

“Ờ…”

Anh Vân gật đầu, căn bản là không nghĩ gì nhiều.

Trong lòng bọn họ, từ trên xuống dưới của liên mình Vũ Nặc đều dựa vào Nam Cương bọn họ mới có thể tồn tại tiếp được.

Bọn họ chính là vị thần trong lòng liên minh Vũ Nặc, vậy nên những vị thần bọn họ đối với liên minh Vũ Nặc đương nhiên là phải bảo vệ, tuyệt đối phải tôn kính rồi.

“Mau mang rượu qua đây đi.”

Anh Vân nhận lấy bình rượu, nhìn nắp bình một cái, anh ta giơ tay lên, đập về phía sĩ quan phụ tá ở bên cạnh Cao Phong.

“Bốp!”

Một tiếng động trời vang lên, miệng bình rượu nứt toác ra.

“Thật ngại quá, không có dụng cụ để mở bình nên mượn đầu anh dùng chút.”

Trên mặt Anh Vân mang theo sự trào phúng, anh ta nhìn sĩ quan phụ tá, nói.

“Anh dùng thấy thoải mái là được rồi.”

Người sĩ quan phụ tá này cắn răng gật đầu, mặc cho máu tươi đang chảy trên đầu mình.

“Được, chúng ta đi tìm xem còn có rượu nữa hay không.”

Cao Phong hơi nắm chặt tay lại, đưa người quay đầu rời đi.

Một nơi rộng lớn như này chỉ còn lại mấy ngàn cường đạo Nam Cương.

“Mẹ kiếp, Vũ Nặc đúng là một đám rùa rụt cổ!”

“Chúng ta ức hiếp bọn chúng như vậy mà chúng vẫn không dám phản kháng lại sao?”

“Cho bọn chúng mười cái gan, nếu như dám phản kháng, không đợi khối tập đoàn Phong Hạo ra tay, chúng ta đã phá hủy hết chúng rồi.”

“Còn không phải sao, một đám phế vật mà thôi, không đáng để nhắc tới!”

Một đám mồm năm miệng mười uống rượu, nhắc đến Vũ Nặc và Cao Phong, giọng điệu vô cùng coi thường.

“Bang bang bang!”

Đột nhiên ở phương xa truyền tới một tràng những tiếng sắt thép va chạm vào nhau.

Giống như có người cầm thanh sắt đang đập vào hàng rào sắt vậy.

“Cái quái gì vậy?”

Anh Vân chầm chậm đứng dậy, nhìn về phía xa.

“Xoẹt!”

Vào đúng lúc này, phía xa đột nhiên bật sáng, có mấy ngọn đèn tỏa ánh sáng chòi lòa khắp nơi.

Ánh đèn vô cùng chói mắt, giống như mặt trời rực lửa vậy, khiến cho hàng ngàn cường đạo Nam Cương không nhịn nổi mà híp mắt lại.

Tiếp đó, bọn chúng nhìn thấy trên đài cao phía xa có một bóng người đang đứng đó.

Cái đài cao đó có tới ba tầng, chắc là tháp nhìn từ xa của liên minh Vũ Nặc.

Mà bây giờ, một người thanh niên ở trên đó, mặc áo giáp màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo mỏng màu đen nốt.

Anh ta đơn độc đứng trên cao, gió đêm thổi tới, áo khoác bay theo chiều gió, giống như một chiến bao tung bay vô định.

“Anh Vân, chuyện gì vậy?”

“Người đó hình như là quân sư của bọn họ?”

Một người thanh niên Nam Cương nhíu mày, đi tới bên cạnh Anh Vân, nhỏ giọng hỏi.

Anh Vân nhíu mày lại, lúc này đài quan sát kia cách nơi này một đoạn khá xa, cho nên anh ta nhất thời không nhịn rõ được.

“Mẹ kiếp! Đám phế vật Vũ Nặc đó, chúng đang làm cái quái gì thế không biết?”

Anh Vân hừ lạnh một tiếng, mắng chửi với bên kia.

Cảm giác bị người ta từ trên cao quan sát như thế này khiến anh ta rất khó chịu.

Lúc này trong tay Cao Phong cầm một con dao bằng sắt, chầm chậm gõ vào lan can bao quanh đài quan sát.

Những âm thanh bang bang lanh lảnh ấy là phát ra từ tay anh.

“Vốn nghĩ muốn nói thêm với bọn chúng thêm chút nữa, kết quả là bọn chúng không biết trân trọng gì hết!”