Rể Quý Rể Hiền

Chương 3636



Chương 3636

Vừa cầu cứu được viện trợ, lại cũng có thể truyền tin tức ra bên ngoài.

Thế nhưng máy phá tín hiệu đã sớm được Cao Phong mở rồi, bọn chúng có thể liên hệ được với Nam Cương ở bên kia mới là lạ.

Tam Giác Vàng của bây giờ đã bị cao Phong phá từng lớp một, người của bên ngoài không ai có thể đi vào được, cũng không ai có thể đi ra được.

Không chỉ như vậy, ngay cả phương tiện truyền thông cũng đã bị làm tê liệt hoàn toàn, không có chút tin tức nào truyền được ra bên ngoài.

Nói không chút khoa trương nào, bây giờ ở nơi này đã hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài rồi.

Nói là cách biệt với thế giới thì cũng không quá.

“Bây giờ mới hiểu thì có phải là hơi muộn rồi không?”

“Giết cho tôi! Đám người ngoan cố này, giết hết chúng cho tôi!”

Cao Phong đơn độc đứng trên đài cao, hô lên một tiếng.

Vừa dứt lời, tiếng súng vang lên rầm trời.

Đạn tên lửa được bắn ra liên tiếp.

Hàng ngàn những tên cường đạo Nam Cương đứng tập trung vào một chỗ.

Vậy nên mấy người Long Tuấn Hạo căn bản không cần ngắm quá chuẩn, chỉ cần quan tâm tới việc khai hỏa là có thể đánh trúng được không ít người rồi.

“Đánh anh ta! Đánh cái tên Cao Kình Thiên kia trước đã! Nhanh!”

Anh Vân trốn trong đám người, không ngừng phóng lửa về bên Cao Phong.

Cao Phong cười nhạt một tiếng, anh đưa tay ra kéo một cái, thằng thừng kéo ra một tấm kính thủy tinh xuyên thấu.

“Bốp bốp bốp!”

Mặc dù khoảng cách xa như vậy nhưng có không ít đạn đã đánh lên tấm kính thủy tinh.

Đạn bắn trúng vào kính thủy tinh nhưng lại không làm kính vỡ mà lại bắn tóe ra những đốm lửa.

“Mẹ nó! Đó là kính chống đạn! Anh Vân, làm sao giờ?”

Điều này khiến ai nấy đều hoàn toàn hoảng loạn rồi.

Cao Phong đứng sau tấm thủy tinh, vẫn không chút chậm trễ, chỉ huy trận đấu.

Nụ cười đậm của anh khi nhìn bọn chúng khiến người ta không nhịn nổi mà lạnh tóc gáy.

“Con mẹ nó nữa…”

Vào chính lúc này, Anh Vân đột nhiên phụt ra một ngụm máu tươi.

Mọi người ở xung quanh vô cùng kinh ngạc.

Anh Vân bị tức đến nỗi thổ huyết rồi sao?

Tiếp đó, lại có rất nhiều người bắt đều điên cuồng ho ra máu, vũ khí cầm trong tay rơi hết xuống mặt đất.

Sau nữa, vô số người ôm bụng, không ngừng lăn lộn trên đất.

“A! Bụng của tôi! Á! Đau!”

“Mẹ nó, bọn Vũ Nặc kia, bọn chúng hạ độc với chúng ta! Con mẹ nó nữa!”

“Đau chết đi được, á, đau… Ố!”

Trong chớp mắt, sáu mươi nghìn tên cường đạo Nam Cương giống như cánh đồng lúa bị cắt, từng người từng người ngã xuống đất.

Máu tươi phun ra điên cuồng, chúng đau đớn kêu gào dưới đất, không ngừng lăn lộn.

Căn bản không cần đến đám người Long Tuấn Hạo phải ra tay, bọn chúng đã ngã xuống hơn nửa rồi.

Những người còn sót lại phân vân, lo lắng không thôi, không ai dám tiếp tục chiến đấu nữa.

“Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi xin hàng!”

Cảm xúc hoảng loạn đã bao trùm toàn bộ bọn chúng.

Hơn nữa cảm xúc này lại còn có tính truyền nhiễm.

Một người hoảng loạn, mọi người càng không dám chiến đấu tiếp.

Hoặc là ai cũng ngã xuống đất, ho ra máu như này, hoặc là quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Vũ khí trong tay cũng bị bọn chúng vứt ra tít đằng xa.

“A! A!”

Anh Vân dường như đau đớn tột cùng, anh ta không ngăng lăn trên mặt đất, lăn đến nỗi cách xa chỗ cũ mười mấy mét, kéo dài khoảng cách với doanh trại của đám cường đạo khá dài.

“Bốp!”