Rể Quý Rể Hiền

Chương 3688



Chương 3688

Liễu Tông Trạch cắn răng, quay lưng về phía mọi người mà lau đi mấy giọt nước mắt, trầm giọng nói: “Tôi chỉ muốn là không được làm việc một cách liều lĩnh như vậy.”

Sự kích động của Long Tuấn Hạo, là vì tình cảm anh em.

Một tiếng anh em này, có thể khiến cho người ta không tiếc cả mạng sống, đến chết cũng không chối từ, mặc kệ cho hậu quả có điên rồ cỡ nào.

Mà sự thận trọng của Liễu Tông Trạch, cũng vẫn là một biểu hiện của tình cảm anh em.

Chẳng qua là, anh ta không muốn khiến cho toàn bộ tâm huyết của Cao Phong chỉ trong chốc lát đã bị hủy hoại đi như vậy, nên muốn dùng một phương pháp thích hợp hơn để giải quyết.

Hai người này tuy tính cách bất đồng, từ phương thức biểu đạt, cho đến cách xử lý vấn đề đều không hề giống nhau.

Nhưng không một ai có thể nói rằng, bọn họ đối với Cao Phong chỉ là tình nghĩa giả tạo.

“Này! Này!”

Ngay lúc đó, hai gã thanh niên đi mật báo kia chạy tới.

”Anh Hạo, anh Trạch, lời chúng tôi còn chưa nói hết, các anh đã đi mất rồi.”

Hai thanh niên nọ thở hổn hển, đi tới bên cạnh hai người bọn họ.

“Còn có chuyện gì?” Liễu Tông Trạch thở ra một hơi mà hỏi.

Hai thanh niên kia liếc nhìn nhau, sau đó nói cho Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch về những lời mà Ông Trần đặc biệt nhắn nhủ.

Kỳ thật cũng không có gì, chính là những lời mà trước khi Cao Phong thoát đi lúc trước đã để lại.

Nghe nói xong, Liễu Tông Trạch từ từ mở to hai mắt, Long Tuấn Hạo cũng ngẩng đầu lên.

“Không đúng, để cho tôi suy nghĩ lại đã…”

“Liễu Tông Trạch gõ gõ trán, sau đó hỏi: “Về chuyện này, Ông Trần có còn nói cái gì nữa không?”

Thanh niên kia lắc đầu, nói: “Ông Trần bảo rằng, các anh so với ông ấy thì còn hiểu rõ giáo quan Cao hơn, cho nên các anh nhất định sẽ hiểu được ý nghĩa của câu nói này, ông ấy sẽ không can thiệp thêm nữa.”

“Ha! Tôi hiểu, tôi hiểu!”

Liễu Tông Trạch gật nhẹ đầu, sau đó lập tức kéo Long Tuấn Hạo.

“Hạo, anh Phong có sắp xếp, anh ấy có sắp xếp!”

“Suýt chút nữa thì cậu làm hỏng hết việc lớn của anh Phong rồi đấy, nhanh, về trước đã!”

Liễu Tông Trạch vừa lôi kéo Long Tuấn Hạo, miệng vừa run run nói ra.

“Sắp xếp cái gì? Ông đây không về!” Long Tuấn Hạo hất tay một cái.

“Mẹ kiếp, cậu phải nghe tôi, anh Phong nhất định là có sắp xếp, nhanh lên!”

Liễu Tông Trạch cưỡng ép giữ chặt Long Tuấn Hạo lại, sau đó gọi những người còn lại, đặt tất cả những thi thể chiến sĩ kia lên xe.

Trước khi đi, Liễu Tông Trạch còn chầm chậm quay đầu lại, nhìn về phía những người bộ đội biên phòng kia.

“Các người nhớ cho kỹ, có lẽ anh Phong chiến đấu là vì đất nước Việt Nam.”

“Nhưng mà chúng ta, là vì một mình anh ấy mà chiến đấu.”

Dứt lời, đoàn xe gào thét chạy đi.

Toàn bộ những chiến sĩ biên phòng đó, đều trầm lặng không nói câu nào.

Trong nước, tại thủ đô.

Trong phòng của Ông Trần.

Sau khi nghe được tin tức từ chỗ biên phòng truyền đến, Ông Trần thở ra một hơi thật dài.

“Cũng tốt, may mà bọn họ không có quá mức kích động.”

Ông Trần thở phào nhẹ nhõm, trái tim vốn chất đầy lo lắng, cuối cùng đã có thể hạ xuống rồi.

Nếu như Long Tuấn Hạo thật sự muốn điều động hai khối tập đoàn lớn này, cùng lúc tiến đánh cường đạo ở Nam Cương, thì quả thực là không ai ngăn nổi.

Kế hoạch của Ông Trần cùng với Cao Phong, cũng sẽ bại lộ hoàn toàn.

Việc khối tập đoàn Vũ Nặc cùng với khối tập đoàn Phong Hạo cùng thuộc một nhà, cũng sẽ bị người ngoài biết hết.

Những thế lực ngoài nước kia cũng đâu phải kẻ ngu dốt, lập tức sẽ liên kết với việc Cao Phong bị đày đến biên cương mà tìm ra được mấu chốt của vấn đề.

“Ông Trần, nếu như không phải giáo quan Cao để lại mấy lời kia, thì thật sự sợ rằng không ai có thể ngăn cản được.”

“Cho nên mới nói, cuối cùng vẫn phải là giáo quan Cao ép bọn họ xuống.”