Rể Quý Rể Hiền

Chương 3692



Chương 3692

Sau khi người mặc áo đen đi khỏi, Đức Khánh không nhịn được nữa mà cất tiếng cười to.

Bắt sống Cao Phong, đến lúc đó có thể hoàn thành nhiệm vụ của phía trên, đạt được vô số lời ca ngợi.

Sau đó, trận chiến bên kia Tam Giác Vàng, ông ta cũng có thể tùy cơ mà khơi mào cho bùng nổ.

Đức Khánh lúc này thật sự có một loại cảm giác, trên trời dưới đất chỉ có một mình ông ta.

Thời gian, là thứ công bằng nhất.

Bất luận là có chuyện long trời lở đất gì xảy ra, thì nó vẫn sẽ cố định tiến về phía trước.

Đêm về, từng tầng từng tầng bóng tối, đem trọn mảnh đất Nam Cương và Tam Giác Vàng, đều nhấn chìm xuống.

Nhìn từ trên không xuống, trong mắt sẽ chỉ có một mảnh đen tối.

Nhưng mà ở nơi đóng quân kia, thì lại lộ ra một chút ánh sáng từ ngọn đèn.

Bầu trời đêm nay, ánh trăng đã lẩn khuất vào trong làn mây, ngay cả những vì sao cũng hiện lên thật thưa thớt.

“Phù!”

“Phù! Phù!”

Chẳng biết từ lúc nào, khu vực này lại bắt đầu nổi lên từng trận gió rít.

Lúc đầy, tốc độ gió vẫn còn rất thấp, đến bây giờ cũng đã đạt đến ngưỡng cấp sáu rồi.

Cát bay đá chạy, bụi bặm đầy trời, rất nhiều người đã trốn trong doanh trại không muốn đi ra.

Trăng mờ, gió lớn.

Bầu trời, tối tăm.

Lúc này, ở giữa Nam Cương, trong một mảnh rừng nguyên sinh.

Nơi đây được cành lá rậm rạp của những cây đại thụ che kín, đến cả bầu trời cũng bị lấp mất.

Cho nên mặc dù là ban ngày, tại thời điểm mà ánh nắng mặt trời lên rất cao, cũng khó mà chiếu xuống, khiến cho nơi đây quanh năm đều tối tăm mờ mịt.

Lúc này lại còn là giữa đêm, tối tăm vô cùng, đưa tay ra cũng chẳng thể nhìn thấy được năm ngón.

Đặt bản thân ở một nơi như vậy, nếu là người nhát gan, chắc chắn đã bị dọa đến nhũn cả hai chân rồi.

Rừng rậm nguyên sinh, quanh năm âm u ẩm ướt, thoang thoảng tỏa ra từ lá cây là mùi nấm mốc.

“Cạch, cạch…”

Không gian trong rừng vốn đang vô cùng yên tĩnh, bất chợt truyền đến một tiếng động nhè nhẹ.

Giống như là, tiếng bước chân của ai đó vậy.

Tại nơi mà đưa tay ra còn không nhìn nổi năm ngón thì căn bản cũng khó mà thấy được đó là vật gì.

“Cạch, cạch…”

Rốt cuộc, tiếng bước chân cũng đã từ từ dừng lại, tựa vào trên một thân cây đại thụ.

“Lão đại, ở đây tối quá, nếu không thì bật đèn pin nhé?”

Một giọng nói vàng lên, vô cùng khẽ khàng.

“Đừng có vớ vẩn, trong tình huống này mà bật đèn, thì còn tìm cái gì nữa?”

“Đại nhân Đỗ Ngọc Minh đã nói, muốn phải thật yên tĩnh không một tiếng động, tìm kiếm trong bí mật.”

“Chỉ cần tìm được dấu vết khả nghi, lập tức nổ súng.

Gã cường đạo Nam Cương hừ lạnh một tiếng, vốn định hút một điếu thuốc, nhưng nghĩ ngợi xong lại đặt xuống.

Đỗ Ngọc Minh dẫn dắt cả ngàn tên cường đạo, cùng truy sát vào bên trong cánh rừng này.

Nhưng mấy tiếng đồng hồ trôi qua, bọn họ còn chưa tìm được một chút tung tích gì của Cao Phong.

Trên đường đi, đã tìm thấy vài thi thể của chiến sĩ bên Phong Hạo, nhưng mà đều không có bóng dáng của Cao Phong.

Đỗ Ngọc Minh vốn là muốn dùng hơn ngàn người này tiến vào, nhất định có thể liên kết chặt chẽ với nhau, hình thành một tuyến phong tỏa, triệt để tìm kiếm mọi ngóc ngách trong cánh rừng này.

Như mà sau khi tiến vào bên trong, mới phát hiện ra diện tích của cánh rừng nguyên thủy này thật sự là vô cùng, vô cùng lớn.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể chia ra làm vô số tiểu đội, khoảng cách chừng trăm mét, bắt đầu đi rà soát.

Đỗ Ngọc Minh sốt ruột muốn lập công, chỉ khổ cho bọn cường đạo Nam Cương này.

Bọn họ chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối, không ngừng lần tìm về phía trước.

“Lão đại, anh ở đâu rồi? Anh có đói không, tôi có một gói bánh bích quy này.”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh.