Rể Quý Rể Hiền

Chương 3714



Chương 3714

“Ba!”

“Hai!”

Long Tuấn Hạo hơi ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời.

Chiến đao trong tay anh ta phát ra từng đạo quang mang lạnh lẽo, đôi mắt anh ta lại vô cùng thâm thúy.

“Anh Phong, cho dù anh sống hay chết.”

“Hôm nay, làm một người anh em, đòi lại công bằng cho anh.”

Long Tuấn Hạo nhìn về phía bầu không trung, hai mắt trở nên đỏ ngầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một mình.

Mà bọn giặc cướp Nam Cương ở phía đối diện, ngoại trừ Đức Khánh đang giả vờ làm ra vẻ trấn định, còn những người khác đều không ngừng lùi lại về phía sau.

Ai ai cũng sợ hãi trong lòng, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

“Một!”.

Tiếng đếm ngược thời gian cuối cùng vừa được hô lên, đột nhiên cánh tay của Long Tuấn Hạo dùng sức muốn vung ra một đao.

Nếu như một đao này được vung ra, Tam Giác Vàng và Nam Cương sẽ hoàn toàn khai chiến.

Hai bên đứng gộp ở một chỗ, trận hỗn chiến lớn giữa hơn bốn mươi vạn người sẽ nổ ra triệt để.

Thắng thua rất khó đoán, vẫn chưa biết được kết quả.

Nhưng mà hai trăm ngàn binh sĩ Phong Hạo sẽ không oán không hận.

“Chuẩn bị…”

Long Tuấn Hạo cắn răng, vẫn chưa kịp hô hết câu thì Liễu Tông Trạch đột nhiên tiến lên, giật một cái đoạt đi cây đao trong tay của Long Tuấn Hạo.

“Con mẹ nó cậu muốn làm gì vậy?”

Long Tuấn Hạo vô cùng khó chịu, muốn đoạt lại thanh cương đao kia.

Anh ta cũng không ngờ được đã đến giờ phút này rồi mà Liễu Tông Trạch vẫn còn cản anh ta lại.

“Trước hết cậu cứ nghe tôi nói đã.” Liễu Tông Trạch nhìn nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới mở miệng nói.

“Ông đây không nghe cậu nói, đừng có nói với tôi cái gì mà phải chú ý toàn bộ cục diện.”

“Mẹ kiếp anh Phong sắp chết đến nơi rồi, còn cân nhắc cục diện gì nữa chứ?”

“Mấy trăm ngàn tên giặc cưới Nam Cương cũng không quan trọng, một mình ông đây cũng có thể chiến đấu giải quyết bọn chúng trong vòng một giờ!”

Long Tuấn Hạo trợn tròn hai mắt, hét vào mặt Liễu Tông Trạch với vẻ giận dữ.

“Không phải, tình huống ngày có cái gì đó không đúng lắm.”

Liễu Tông Trạch cau chặt hàng lông mày, cầm lên ống nhòm nhìn về phía xa xa.

“Có đúng hay không sau khi khai chiến lại bàn tiếp.”

Long Tuấn Hạo đoạt lại thanh cương đao, muốn ra lệnh lại một lần nữa.

“À, cậu cũng không nhìn thử xung quanh sao?”

Liễu Tông Trạch vẫn còn chưa lên tiếng, Đức Khánh ở phía xa xa bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

Long Tuấn Hạo hơi nhíu mày lại, quan sát thử mọi thứ xung quanh.

Mà hai trăm ngàn binh sĩ Phong Hạo vốn đang thủ thế đợi lệnh kia cũng theo bản năng mà nhìn ngó bốn phía.

Cứ thế mà quan sát, đám người Long Tuấn Hạo nhịn không được mà trợn to đôi mắt của mình.

Không biết từ lúc nào, xung quanh khu Nam Cương này lại có thêm một nhóm binh sĩ số lượng lớn đến đây.

Nhìn sơ qua có thể thấy nhân số của đám người đó quả thật đếm không xuể, cho dù có nhìn một lượt cũng không thấy được giới hạn.

Hơn nữa, xem xét phương hướng của đám người này, chắc là bọn họ đến từ phía sau của Nam Cương.

“Cậu nhìn thử xem.”

Long Tuấn Hạo nhận lấy ống nhòm từ tay của Liễu Tông Trạch, nhìn về phía xa xa.

Phóng tầm mắt nhìn về phía xa, từng đạo quân san sát nhau với đội hình được sắp xếp chỉnh tề đang nghiêm chỉnh hành quân, tiến về phía bên này.

Mỗi một đội hình đều không ít hơn mười ngàn người, lại có mười đạo quân đến đây hết trong một lần.

Với số lượng người như thế này, vậy mà lại nhiều hơn một trăm ngàn người.

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đều cảm thấy hơi sửng sốt.

Trong tình báo của bọn họ, bọn giặc cướp Nam Cương này chắc chắn không có nhiều người như thế.