Rể Quý Rể Hiền

Chương 3760



Chương 3760

“Vù! Vù! Vù!”

Lại có hơn một ngàn quả lựu đạn lướt qua một đường cong ở trong không trung, rơi vào trong vùng trũng.

“Bùm! Bùm bùm!”

Hơn một ngàn quả lựu đạn lại không ngừng nổ mạnh ở trong bồn địa.

Vô số tia lửa dày đặc lại càng phóng lên trời.

Ngay cả đất cát cũng nổ tung, có một ít còn bắn tung tóe lên người đám Đức Khánh.

Nhưng mà lựu đạn nổ tung xong, vẫn không có một chút tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

Giống như bên trong vùng trũng này không có một bóng người.

Nhưng nếu không có ai mà nói, con mẹ nó tiếng súng này là ở đâu ra?

Chẳng lẽ súng của khối tập đoàn Phong Hạo, còn có thể tự động nổ súng hay sao?

“Không đúng, con mẹ nó! Đi lên xem đi!”

Đức Khánh không chịu nổi, lúc này chỉ huy sĩ quan phụ tá dẫn người qua đó xem.

Người của tứ đại chiến minh đứng ở bốn phía, liếc mắt nhìn nhau, sau đó bước từng bước đi tới vùng trũng.

Nòng súng chĩa về phía trước, trong lòng mỗi người đều cảm thấy không yên lòng.

Cách càng gần, tiếng súng chói tai dồn dập này nghe càng lúc càng rõ.

Trong lúc này, tất cả cường đạo Nam Cương tới gần vùng trũng, đều không nhịn được cảm thấy da đầu run lên.

Không có biện pháp, cho dù bọn họ hận khối tập đoàn Phong Hạo thấu xương.

Nhưng lúc này, năm chữ khối tập đoàn Phong Hạo vẫn tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng bọn họ.

Khối tập đoàn Phong Hạo xuất quỷ nhập thần thì không nói, đã ra tay thì nhất định phải giết không ít người.

Không động thì thôi, ra tay tất thấy máu.

Trong mười ngày liên tiếp hành động báo thù, lại càng mỗi ngày chiến thắng, không một lần thất bại.

Chém giết vô số cường đạo Nam Cương xong, còn có thể toàn thân mà rút lui.

Chuyện này đủ để chứng minh thực lực cường đại của khối tập đoàn Phong Hạo.

Cho nên bọn họ không sợ hãi mới đúng là kỳ lạ rồi.

“Nhanh lên, con mẹ nó!”

Bỗng nhiên Đức Khánh tiến lên một bước, đạp một sĩ quan phụ tá một cái.

Sĩ quan phụ tá lảo đảo, đột nhiên đi về trước vài bước, đi thẳng tới bên cạnh vùng trũng.

Mà lúc này mọi người đều lập tức dừng bước lại, trợn to mắt nhìn sĩ quan phụ tá này.

Sĩ quan phụ tá này cũng trợn to mắt, trong lòng run sợ nhìn bên trong vùng trũng.

Liếc mắt một cái nhìn qua, sĩ quan phụ tá lập tức sửng sốt.

Nhìn kỹ lại lần nữa, trên mặt sĩ quan phụ tá này xuất hiện chút kỳ lạ.

Sau đó ở trước mặt bao người, sĩ quan phụ tá dụi mắt một lát, lại nhìn vào bên trong vùng trũng.

“Mẹ nó…”

Một lát sau, sĩ quan phụ tá thét lên kinh hãi, cứ trợn to mắt nhìn bên trong vùng trũng như vậy.

Ánh lửa trong vùng trũng không ngừng phản chiếu vào trong mắt anh ta, nhìn lại càng là một vùng mờ mịt.

“Có chuyện gì thế?”

Đức Khánh khom lưng ở phía sau, trốn sau mấy tên cường đạo Nam Cương nghiến răng hỏi.

Ông ta chỉ đợi tình huống không đúng, sẽ lập tức xoay người chạy tới phía sau kéo giãn khoảng cách, khiến mình an toàn trước đã rồi nói sau.

Nhưng mà Đức Khánh hỏi câu này xong, người sĩ quan phụ tá kia vẫn không có ý trả lời, vẫn trợn to mắt nhìn vùng trũng, giống như đã biến thành tên ngốc.

“Chết tiệt! Ông đây hỏi cậu đấy, có chuyện gì thế?”

Đức Khánh ở phía sau tức giận chửi bậy, ước gì có thể lấy súng ra bắn sĩ quan phụ tá kia.

Những người khác cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn sĩ quan phụ tá, rốt cuộc là có chuyện gì, con mẹ nó mau nói chuyện đi!

“Ngài, ngài Đức Khánh…”

“Bên trong, bên trong không có ai.”