Rể Quý Rể Hiền

Chương 3784



Chương 3784

“Trừ khi tên John kia muốn chân chính vứt bỏ Nam Cương.”

Lúc Cao Phong nói ra những lời này, giọng nói rét lạnh, ẩn chứa tự tin vô cùng lớn.

Liễu Tông Trạch im lặng một lát, vẫn gật đầu.

“Được rồi, cứ làm theo lời tôi nói đi.”

“Cùng lắm là ba ngày, mọi chuyện sẽ nghênh đón thay đổi hoàn toàn mới.”

“Ba ngày sau, tôi sẽ khiến mọi người ghi nhớ khối tập đoàn Phong Hạo, ghi nhớ ngày đó.”

Cao Phong nói xong câu đó, chậm rãi cúp điện thoại.

Mọi người ghi nhớ ngày đó…

Liễu Tông Trạch cũng chậm rãi cúp điện thoại, trong đôi mắt tràn ngập kinh hãi.

Lúc trước anh ta chỉ có chút suy đoán đối với kế hoạch của Cao Phong.

Mà bây giờ, cuối cùng anh ta cũng có thể chắc chắn, Cao Phong thật sự sẽ làm như vậy!

Đây rốt cuộc là dã tâm lớn cỡ nào?

Đây là bộ óc tinh tế biết bao nhiêu?

Chỉ sợ phóng tầm mắt cả Tam Giác Vàng và Nam Cương rộng lớn, đều không tìm được người như vậy.

Liễu Tông Trạch kính nể từ tận đáy lòng.

Sau đó Liễu Tông Trạch cũng đi xuống khỏi đài quan sát, bắt đầu làm theo kế hoạch của Cao Phong.

Lúc trời tối, tính thế của hai bên xảy ra nghịch chuyển.

Khoảng thời gian trước, mỗi khi trời tối đều có tiếng súng truyền từ vùng Nam Cương ra.

Nhưng tối ngày hôm nay, tiếng súng dày đặc kia lại truyền từ vùng Tam Giác Vàng trước.

Cả đêm, tiếng súng không ngừng vang lên.

Lúc thì lẻ loi, lúc thì dồn dập mãnh liệt…

Đám cường đạo Nam Cương kia dựa theo kế hoạch định ra trước đó, lặng lẽ ẩn nấp tiến vào khu vực Tam Giác Vàng.

Bọn họ không nghĩ tới chính là, vậy mà một đường thông suốt, căn bản không lọt vào cản trở nào.

Nhưng khi bọn họ đều tiến vào hết, Long Tuấn Hạo lập tức dẫn người xuất hiện.

Giống như thần binh xuất hiện, trực tiếp bao vây bọn họ lại.

Trong lúc này lửa đạn không ngớt, công kích vô cùng mãnh liệt.

Hai bên đều hung hãn không sợ chết nổ súng, đạn giống như không cần tiền điên cuồng bắn ra.

Cuối cùng cường đạo Nam Cương bỏ lại ba nghìn đồng đội đã chết, chạy ra ngoài.

Cách hai tiếng, cường đạo Nam Cương lại phát động đánh bất ngờ, nhưng bị đám Long Tuấn Hạo vây quanh.

Cả đêm, cường đạo Nam Cương đánh bất ngờ ba lần, bị đám Long Tuấn Hạo vây quanh ba lần.

Ba lần cộng lại, giết trên chục nghìn.

Cường đạo Nam Cương hoàn toàn bối rối, Đức Khánh cũng sững sờ.

“Chết tiệt!”

Cho dù cơ thể Đức Khánh không tiện, phải ngồi xe lăn, vẫn nắm lấy gạt tàn ném mạnh xuống đất, vỡ tan.

“Còn nói không có nằm vùng? Còn nói không có nằm vùng nữa đi?”

“Nếu như không có nằm vùng, tin tức bị khối tập đoàn Phong Hạo nắm giữ chuẩn như vậy sao?”

“Hả? Các người nói cho tôi biết đi!”

“Nói giương đông kích tây, nói binh bất yếm trá cơ mà?”

“Vì sao chúng ta qua đó đều bị mai phục, vì sao chúng ta đánh bất ngờ ba lần đều bị mai phục ba lần?”

“Chẳng lẽ khối tập đoàn Phong Hạo có Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ, chẳng lẽ bọn họ thật sự biết trước được kế hoạch?”

Đức Khánh điên cuồng rống to với mấy sĩ quan phụ tá, nếu không phải hành động không tiện, ông ta chắc chắn đã tát bọn họ mấy chục cái rồi nói.

Cũng là phương pháp như vậy, khối tập đoàn Phong Hạo người ta có thể sử dụng ra hiệu quả lớn.

Mà đến tay cường đạo Nam Cương bọn họ, sử dụng không tạo ra hiệu quả gì, trái lại cả đám chết như hoa.

Ba lần đánh bất ngờ, tử vong trên chục nghìn.

Vũ khí lại càng cho khối tập đoàn Phong Hạo, tặng vô số.

Con mẹ nó thực sự là tặng không cho người ta?

Một đám sĩ quan phụ tá cúi đầu im lặng, không nói một chữ nên lời.