Rể Quý Rể Hiền

Chương 3791



Chương 3791

Sĩ quan trưởng càng nghe đôi mắt càng trợn to, sau đó vô cùng hưng phấn nói: “Được! Được! Anh Tông Trạch, em sẽ trở lại điều người!”

Liễu Tông Trạch xua tay, sau đó xoay người lên xe.

Ngay sau đó, mọi người trực tiếp thay đổi phương hướng, lại tiến tới khu vực Nam Cương.

“Mẹ kiếp, anh Tông Trạch, không phải là anh định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy chứ?”

“Không phải anh nói giữ lời, quang minh chính đại sao?”

Người thanh niên kia sững sờ, không nhịn được lại hỏi.

“Cậu giảng đạo nghĩa với cường đạo Nam Cương, có phải ngốc hay không?”

“Nhưng mà nói thật, tôi thật sự không có hứng thú nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng không phải các cậu có hứng thú sao?”

Liễu Tông Trạch nghiêm túc cười nói.

“Ha ha! Đúng vậy, chúng em có hứng thú!”

Mọi người ngửa mặt lên trời cười to, trong lòng vô cùng vui sướng.

Ngày này, Liễu Tông Trạch tự mình dẫn đội, tập kích Bắc Minh cường đạo Nam Cương.

Thoáng cái đã buổi trưa, khu vực Nam Cương đều tràn ngập âm thanh súng và pháo.

Phía nam phía bắc, đều truyền ra tiếng súng kịch liệt.

Liên miên không dứt bên tai, dồn dập mà mãnh liệt.

Hai đầu nam bắc cùng dấy lên chiến hỏa.

Phía bắc do Liễu Tông Trạch dẫn đội, thế lực ở phía nam kia, tạm thời còn chưa biết thuộc về người nào.

Chỉ biết cả Nam Cương là chém giết mù mịt đầy trời, khó phân thắng bại.

Mãi đến sáu giờ chiếu, sau khi cuộc chiến giằng co mất ba tiếng, tiếng súng mới chậm rãi bình ổn lại.

Cùng lúc đó, bên trong thủ đô.

Đám ông Trần, Diệp Thiên Long, Vu Chính Bình, Lâm Thừa Khải đang ngồi cùng nhau.

Nam Cương tiếp giáp với ranh giới Việt Nam, cho nên bên đó xảy ra chiến đấu, đương nhiên là bọn họ cũng có thể biết trước được.

Mà lúc này bọn họ tụ tập ở đây, tất nhiên là đợi bản tin chiến sự truyền đến.

Diệp Thiên Long vốn không muốn đến bên này, nhưng không chịu nổi ông Trần luôn mãi ra lệnh, không thể không dẫn theo Trọng Dương Bình tới đây.

“Thiên Long, tôi nghe biên giới truyền tin tới nói, bên Nam Cương, phía nam và phía bắc cùng khơi mào khói lửa chiến tranh…”

“Đây là chiêu số gì thế?”

Ông Trần bưng một chén trà nhỏ, nhìn về phía Diệp Thiên Long hỏi.

“Chuyện này, có khả năng gọi là tấn công hai mặt.”

Diệp Thiên Long xua tay áo, giọng điệu tùy ý trả lời.

“Tấn công hai mặt sao?”

Ông Trần và Vu Chính Bình, còn có Lâm Thừa Khải, ba người cùng sửng sốt.

Nghe những lời này của Diệp Thiên Long, chiến đấu ở phía nam Nam Cương, là khối tập đoàn Phong Hạo đánh phối hợp sao?

“Ông Trần, trung tướng Long, tin tức đã truyền tới!”

Lúc ông Trần muốn hỏi thêm hai câu, một binh sĩ bước nhanh vào.

“Thế nào rồi?”

Ông Trần và Diệp Thiên Long cùng hỏi.

“Long Tuấn Hạo mượn đường từ biên giới, sau đó…”

Binh sĩ còn chưa nói xong câu này, ông Trần đột nhiên ngắt lời.

“Cậu nói cái gì? Cái gì mà mượn đường? Long Tuấn Hạo mượn đường gì? Biên giới sao?”

Ông Trần trợn to mắt, trong lúc này không kịp phản ứng.

Binh sĩ khụ một tiếng, sau đó nói: “Tôi cũng là hôm nay mới biết được.”

“Tối qua, Long Tuấn Hạo dẫn ba mươi nghìn người, mượn đường từ biên giới Việt Nam.”

“Binh sĩ canh giữ ở bên cạnh biên giới nói, Long Tuấn Hạo cầm súng chĩa vào bọn họ, nói không cho qua thì khai chiến…”

Binh sĩ nhỏ giọng giải thích: “Sau đó binh sĩ của chúng ta đã nhường đường…”

Những lời này vang lên, mọi người đều cảm thấy bất đắc dĩ.

Những lời này của Long Tuấn Hạo, không phải là vô nghĩa sao?