Rể Quý Rể Hiền

Chương 3797



Chương 3797

“Tên nhóc này, sau này sẽ thăng chức rất nhanh thôi.”

“Buôn bán nắm quyền kinh tế, ông Trần làm chỗ dựa, còn sắp được lên hàm tướng.”

“Từ một tên ở rể, từng bước một đi tới ngày hôm nay, thật sự không dễ dàng.”

Diệp Thiên Long rút một điếu thuốc ra châm lửa, nhẹ nhàng ấn hạ cửa kính xe lẩm bẩm.

“Đúng vậy, không dễ dàng.”

“Nhưng mà những chuyện này đều đã là quá khứ.”

“Hiện giờ bên Nam Cương, mọi chuyện sắp đi vào kết thúc.”

“Chỉ cần Cao Phong xử lý xong chuyện này, thì có thể vinh quang trở về rồi.”

Trọng Dương Bình cũng gật đầu, trong lòng càng lúc càng chờ mong.

Hơn một tháng không gặp, Cao Phong mài giũa rèn luyện trên chiến trường rất lâu, chắc chắn có thể khiến đôi mắt người ta sáng lên?

“Nếu không xảy ra chuyện gì, cùng lắm là hai ba ngày.” Diệp Thiên Long búng tàn thuốc nói.

Trọng Dương Bình vừa nắm tay lái, vừa gãi đầu nói: “Trung tướng Long, tôi có chuyện không rõ, nhưng tôi muốn hỏi một chút.”

“Có phải là Cao Phong có thế lực ở Cảnh Đông hay không? Người liên lạc với đám Long Tuấn Hạo, là thế lực của Cao Phong đúng không?”

“Nhưng vì sao Cao Phong không cho thuộc hạ của mình ở Cảnh Đông, trực tiếp tấn công Nam Cương, như vậy không phải tránh cho đám Long Tuấn Hạo lao lực qua đó sao?”

Vấn đề này, Trọng Dương Bình vẫn luôn muốn hỏi.

Diệp Thiên Long im lặng một lát, nói: “Có lẽ trước mắt cậu ấy chưa muốn khiến thế lực ở Cảnh Đông cuốn vào trận phân tranh này.”

“Dù sao toàn bộ mọi chuyện trước mắt, mục đích cuối cùng vẫn là quét sạch cường đạo Nam Cương, hoàn toàn đánh bại cường đạo Nam Cương.”

Nói tới đây, Diệp Thiên Long hơi dừng lại một lúc, mới tiếp tục nói: “Đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.”

“Còn cụ thể cậu ấy có ý nghĩ gì, hiện giờ tôi không rõ lắm.”

Trọng Dương Bình có chút hiểu rõ, cũng không nói thêm gì nữa.

“Nhanh đi về đi.”

“Sau khi về nhà, tôi sẽ liên lạc với bên thành phố Hà Nội.”

“Cao Phong vừa đi là đi hơn một tháng, không biết Tuyết Mai lo lắng thành bộ dạng gì nữa.”

“Hiện giờ Cao Phong sắp trở về, tôi phải gọi cho con bé một tiếng, bảo con bé đừng quá lo lắng.”

Diệp Thiên Long búng tàn thuốc, thúc giục Trọng Dương Bình nhanh trở về.

“Dạ.”

Trọng Dương Bình gật đầu đồng ý, sau đó bắt đầu tăng tốc.

Thành phố Hà Nội.

Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Một tháng qua, ba mươi ngày.

Nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm.

Một tháng qua, đủ khiến thay đổi rất nhiều chuyện.

Hiện giờ khu dân cư cao cấp Bồng Thiên đã tiến hành quy hoạch lại một lần nữa.

Cả ngọn núi Bồng Thiên, lớn thì tạo hình bố cục, nhỏ thì trồng từng ngọn cây cọng cỏ, đều tiến hành điều chỉnh lượng lớn.

Đám người Long Chí Minh thật sự rất để tâm, không tiếc đầu tư lượng lớn tài chính, cùng với nhân lực vật lực, tạo nơi này rộng hơn.

Quan trọng hơn là, rất thích hợp cho con người ở.

Cây cối bao quanh, bầu không khí tươi mát, rõ ràng là khu vườn sinh thái hiện đại hóa.

Biệt thự ở tầng cao nhất cũng tiến hành tu sửa lần nữa, cameras gì đó, đều là đồ dùng cơ bản.

Trừ chuyện đó ra, vườn hoa cũng tạo ra một khu vườn trăm loại hoa, đảm bảo mỗi mùa, thậm chí là mỗi ngày đều có hoa tươi nở rộ.

Trong căn biệt thự trên tầng cao nhất ban đầu, dây điện được kéo từ đường dây cao thế ở phía xa để cung cấp điện cho cả căn biệt thự.

Mà hiện giờ xung quanh biệt thự, đều đã xây dựng tấm năng lượng mặt trời, cùng với hai động cơ dự phòng.

Với loại bảo hiểm ba bên này, có thể đảm bảo biệt thự ở tầng cao nhất, vĩnh viễn không mất điện.

Bên ngoài ngọn núi Bồng Thiên, cũng dựa theo yêu cầu của Cao Phong rào đất ba cây số.