Rể Quý Rể Hiền

Chương 3801



Chương 3801

Kim Vũ Kiên rất bất đắc dĩ, vươn tay búng nhẹ trán Cao Tử Hàn.

“Ha ha.”

Cao Tử Hàn cười ha ha, lúc này xắn tay áo bắt đầu giúp đỡ.

Tám giờ tối, biên giới, Nam Cương.

Sau một trận chiến, cường đạo Nam Cương từng binh hùng tướng mạnh, binh lực còn sót lại hơn hai mươi nghìn người.

Vừa rồi dùng hết toàn lực tạo ra hàng phòng ngự, chỉ trong nháy mắt đã vỡ vụn, nơi đóng quân thì bị Liễu Tông Trạch dẫn người trực tiếp san bằng.

Hơn nữa trong quá trình Liễu Tông Trạch hành động, John vẫn luôn dùng ống nhòm quan sát toàn bộ hành trình.

Cảm giác bực tức khi nhìn kẻ thù mà không thể làm gì được anh ta như thế này, khiến John gần như mất đi lý trí.

Cho dù là người bình tĩnh cỡ nào, tâm trạng trầm ổn bao nhiêu, tích góp từng đợt phẫn nộ như vậy, đều đã phát cáu ra.

Lúc này, John có trạng thái như vậy.

Ở dưới loại trạng thái này, John sẽ làm ra quyết định gì, thậm chí ngay cả chính ông ta cũng không biết.

Chỉ biết lúc gần chín giờ, bỗng nhiên cường đạo Nam Cương dốc toàn bộ lực lượng, hung hãn tấn công Cảnh Đông vào ban đêm.

Dưới màn đêm che giấu, căn bản không thấy rõ lắm cường đạo Nam Cương có bao nhiêu người.

Chỉ thấy một vùng đen xì, đều cầm súng trong tay, điên cuồng bắn phá.

Điên cuồng chiến đấu hai tiếng, cường đạo Nam Cương tiến về trước mười kilomet, chém giết vô số cường đạo Cảnh Đông.

Đây là hành động cường đạo Nam Cương báo thù, càng giống như biểu đạt một loại tín niệm.

Một loại tín niệm không chết không ngừng với khối tập đoàn Phong Hạo.

Mà ở một khu vực cách Nam Cương khoảng mười lăm kilomet, ở đây có một nơi đóng quân rất rộng.

Trong nơi đóng quân lại càng người đến người đi, lần lượt xếp thành hàng ngay ngắn trật tự.

Trong phòng, Cao Phong, Long Tuấn Hạo và một người đàn ông trung niên ngồi đối diện nhau.

Một khoảng thời gian trôi qua, Cao Phong đã dưỡng thương xong, nhìn sắc mặt có vẻ không tệ.

“Cậu Phong, Mạnh Tuấn Phi tôi hoàn toàn phục rồi!”

Người đàn ông trung niên kia mày rậm mắt to, để chòm râu dê, cười hào sảng, nâng ly rượu với Cao Phong nói.

“Anh Mạnh khách sáo rồi.”

Cao Phong mỉm cười, giơ chén rượu chạm vào chén Mạnh Tuấn Phi một cái.

Mạnh Tuấn Phi này là bạn kết giao của Diệp Thiên Long lúc trước, nghe nói giữa bọn họ còn có ơn cứu mạng.

Cụ thể Cao Phong không biết, chỉ tiết là tính cách của Mạnh Tuấn Phi này hào sảng, quan hệ với Diệp Thiên Long thực sự không tệ.

Chuyện này từ biểu hiện của ông ta đối với Cao Phong, có thể nhìn ra được.

Ngày đó Cao Phong dẫn người chạy trốn, đi lên dãy núi bên trái.

Mọi người thường nói lên núi thì dễ mà xuống núi thì khó, nhưng những lời này cũng không đúng tuyệt đối.

Đối với đám Cao Phong tình trạng kiệt sức, còn mang thương tích trên người mà nói, lên núi càng thêm cố sức.

Cho nên tốc độ rất chậm, không lâu sau đã bị đám Đỗ Ngọc Minh lần theo vết máu đuổi kịp.

Ngay lúc đám Đỗ Ngọc Minh chuẩn bị chém giết mười ba binh sĩ, sau đó bắt sống Cao Phong.

Mạnh Tuấn Phi tự mình dẫn người giết tới, ra lệnh một tiếng, khắp núi đồi xuất hiện vô số binh sĩ.

Tất cả quá trình chiến đấu, giằng co không lâu.

Đám Đỗ Ngọc Minh đã bị chém giết hơn phân nửa, sau đó Mạnh Tuấn Phi lại phái người đuổi theo giết, không giữ lại một nhân chứng sống nào.

Nếu không sẽ để lộ tin tức Cao Phong còn sống.

Đám Đỗ Ngọc Minh vốn đuổi theo đám Cao Phong rất lâu, bọn họ cũng đang cố gắng chống đỡ.

Mà đám Mạnh Tuấn Phi đều tràn ngập tinh thần, thể lực ở trạng thái tốt nhất, cho nên bọn họ căn bản không chạy thoát khỏi đuổi giết của Mạnh Tuấn Phi.

Cho đến cuối cùng, toàn bộ bị giết chết không chừa một ai.

Mà Mạnh Tuấn Phi và Cao Phong so ám hiệu Diệp Thiên Long để lại cho xong, Cao Phong mới đi theo Mạnh Tuấn Phi rời đi.