Rể Quý Rể Hiền

Chương 3855



Chương 3855

“Là bạn, nếu không là bạn được thì là kẻ thù.”

“Ở trong lòng tôi, cũng có hai tầng quan hệ như vậy.”

“Là anh em của tôi, tôi đãi thức ăn ngon, giao cả tính mạng.”

“Là kẻ địch, chỉ có giơ cao đao lên đạn.”

Lời nói của Cao Phong có lực, vẻ mặt lại càng vô cùng nghiêm túc.

“Ha ha, anh đi ra ngoài được rồi hãy nói.”

“Ngay cả người anh em Long Tuấn Hạo gì đó của anh, cũng không ở bên cạnh anh, có phải bị dọa sợ rồi không?”

Sĩ quan phụ tá kia cười ha ha, trên gương mặt tràn ngập khinh thường.

Mà Cao Phong không để ý tới anh ta, chỉ nhìn Mạnh Tuấn Phi nói: “Tôi cho anh một cơ hội.”

“Làm anh em, hay là kẻ địch, tự anh chọn đi.”

“Phù!” Mạnh Tuấn Phi hít một hơi khí lạnh theo bản năng, tự ông ta chọn sao?

Ông ta nên chọn như thế nào đây?

Không đợi Mạnh Tuấn Phi nói chuyện, sĩ quan phụ tá kia cất bước tiến lên, mắng: “Con mẹ nó tôi thấy anh nói ngược rồi!”

“Là anh nên lựa chọn thế nào mới đúng?”

Sắc mặt ba sĩ quan phụ tá đều không thân thiện, sau đó nhìn về phía Mạnh Tuấn Phi.

Nói đến đây, giữa hai bên chắc chắn cần có một kết quả.

Ở trong lòng bọn họ, hôm nay Cao Phong sẽ phải chết!

Mạnh Tuấn Phi im lặng chừng một phút, mới chậm rãi nâng bình trà lên, rót cho mình một chén trà.

Nước trà đã nguội, ở trong miệng nhạt nhẽo vô vị.

Nhưng Mạnh Tuấn Phi vẫn nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm Cao Phong một cái, sau đó giơ cao chén trà lên.

Nếu Cao Phong nói, sau này sẽ giết bọn họ, vậy ông ta không cần lý do do dự nữa.

Mà lúc này ba tên sĩ quan phụ tá thở phào một hơi, liếc mắt nhìn nhau, trên mặt tràn ngập thoải mái.

Trong lòng lại càng tràn ngập chờ mong.

Chỉ cần Mạnh Tuấn Phi làm vỡ chén trà, mọi chuyện sẽ thành, không còn bất cứ đường sống nào nữa.

“Trà này không tệ.”

Mạnh Tuấn Phi nghiến răng nói xong, muốn vung tay ném vỡ chén trà.

“Đó là đương nhiên, đây là trà quân đội đặc biệt đưa cho.”

Cao Phong vẫn vô cùng trầm ổn, lạnh nhạt nói.

“Bùm!”

Bàn tay của Mạnh Tuấn Phi đột nhiên dừng lại, trong đầu ong một tiếng.

Tay lại cầm chặt chén trà hơn, sợ không cẩn thận một cái, chén trà sẽ rơi xuống đất vỡ vụn.

Quân đội đặc biệt đưa cho sao?

Vậy mà Cao Phong có thể làm được tới mức, quân đội đặc biệt đưa đồ cho?

Vậy nói lên cái gì?

Nói lên suy đoán lúc trước của Mạnh Tuấn Phi là thật.

Cao Phong thật sự đến từ quân đội Việt Nam!

Một khi đã như vậy, nếu Cao Phong bị bọn họ giết chết ở đây, Việt Nam có ra tay hay không?

Chắc chắn là sẽ ra tay đúng không?

Tốc độ tim đập của Mạnh Tuấn Phi bắt đầu chậm rãi nhanh hơn.

Mà ba tên sĩ quan phụ tá khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nghiến răng kiên định với niềm tin.

Cho dù Cao Phong có lai lịch thế nào, hôm nay anh đều phải chết.

Việc đã đến nước này, đã không còn bất cứ đường lui nào.

“Anh Phi, đừng lề mề nữa.”

Một sĩ quan phụ tá vậy mà không nói hai lời, vươn tay muốn lấy súng.

“Dừng tay!”

Mạnh Tuấn Phi quát lớn một tiếng, sau đó nghiến răng nhìn về phía Cao Phong.

“Quân đội đặc biệt đưa cho thì thế nào?”

“Năm đó tôi cũng ở trong quân đội, lấy được mấy thứ này không khó đúng không?”