Rể Quý Rể Hiền

Chương 3858



Chương 3858

Vậy trăm nghìn người trong doanh trại đóng quân của Mạnh Tuấn Phi, e rằng không đủ nhét kẽ răng?

Con người nhiều tới mấy, cũng không chịu nổi phi cơ đại pháo!

Lúc này sắc mặt ba tên sĩ quan phụ trách lúc đỏ lúc trắng.

Có thể nghĩ, trong lòng bọn họ đang tiến hành biến hóa kịch liệt cỡ nào.

Bốn người im lặng không nói rơi vào trong suy tư, Cao Phong không sốt ruột, đợi nhiệt độ nước trà tăng lên.

“Nghĩ kỹ chưa?”

Mãi đến khi nước trà sắp đun sôi, Cao Phong mới nhẹ giọng hỏi.

“Nghĩ kỹ rồi.”

Bỗng nhiên Mạnh Tuấn Phi ngẩng đầu, nhìn về phía Cao Phong đáp.

Cao Phong và Mạnh Tuấn Phi nhìn nhau vài giây, sau đó anh cười nói: “Xem ra anh đã có lựa chọn sáng suốt.”

“Cậu Phong, chuyện này là tôi hồ đồ.”

Mạnh Tuấn Phi gật đầu, sau đó gương mặt đỏ bừng nói.

Cao Phong liên tục cảnh cáo hai lần, cuối cùng như sấm sét giữa trời quang, đánh ông ta tỉnh táo lại.

Dừng cương trước bờ vực.

“Anh Phi, anh nói gì thế? Sao lại hồ đồ rồi hả?”

“Anh không giết anh ta, vậy thì anh ta sẽ giết anh, chuyện này anh không nhìn rõ sao?”

Sĩ quan phụ tá kia sốt ruột, lúc này tiến lên một bước gầm nhẹ nói.

Lúc này thái độ của bọn họ, đã biểu đạt vô cùng rõ ràng.

Thậm chí lúc nói chuyện, ngay cả giọng nói cũng không đè thấp, không sợ Cao Phong nghe thấy nữa.

“Cho dù có hiểu hay không, cậu Phong, tôi cũng không động.”

“Lúc trước là anh Thiên Long phó thác cậu ấy với tôi, mà nếu không có anh Thiên Long, cũng không có Mạnh Tuấn Phi tôi hôm nay.”

“Cho nên thực ra cậu Phong không hề nợ tôi cái gì, tôi cứu cậu ấy, chỉ có thể xem như là huề nhau với anh Thiên Long.”

“Sau đó cậu phong giúp đỡ tôi nhiều như thế, thực ra là có ân đối với chúng ta.”

“Nếu tôi thật sự làm như vậy, thì chính là chúng ta vong ân phụ nghĩa!”

Lúc này Mạnh Tuấn Phi xem như hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Anh Phi, hôm nay cho dù anh nói rách miệng, Cao Phong cũng phải chết.”

“Chuyện đã đến nước này, e rằng không chấp nhận cho chúng ta lựa chọn nữa.”

“Không sai! Hôm nay anh không giết anh ta, vậy ngày mai anh ta sẽ tới giết chúng ta!”

“Quan tâm anh ta quen ai làm gì, ở khu vực biên giới hỗn loạn này, anh ta không là gì cả.”

“Cho dù anh ta có quan hệ với Trần Thiên Tung thì thế nào chứ? Chỉ cần anh ta vừa chết, toàn bộ đều tan thành mây khói.”

“Thậm chí ngay cả anh ta chết như thế nào, đều là chết không đối chứng!”

“Chúng ta nói anh ta bị đánh chết ở chiến trường, anh Phi anh sợ cái gì?”

Lúc này ba tên sĩ quan phụ tá không thèm che giấu, nói thẳng những lời này ra.

Cao Phong nghe thấy thế hơi híp mắt.

Từ lời nói của ba người này, anh càng thêm chắc chắn, ba tên sĩ quan phụ tá này đã sớm có dự mưu!

Dự mưu này, có khả năng là lừa gạt Mạnh Tuấn Phi.

Chuyện Cao Phong để người phụ nữ mặc đồ đen kia chạy ngày hôm nay, chỉ là một kíp nổ thôi.

Cho dù không xảy ra chuyện đó, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ tìm cách đối phó Cao Phong.

Còn mục đích của bọn họ, Cao Phong không có hứng thú biết.

Bởi vì có một số người, nhất định chỉ có thể vừa chết, mới có thể xong hết mọi chuyện.

“Không được nói gì nữa.”

Mạnh Tuấn Phi chậm rãi xua tay, nói: “Đạo lý tôi đều hiểu rõ, nhưng ứng xử có chút thiếu lương thiện.”

“Bạn già kia có ân đối với tôi, cậu Phong lại giúp tôi lấy được Cảnh Đông.”

“Nếu tôi làm ra loại chuyện qua cầu rút ván như vậy, thì chính là bất nhân bất nghĩa, sẽ bị sét đánh chết.”

“Đều dừng cả đi! Đi về trước, ngày mai tôi trở lại tìm cậu Phong bàn chuyện.”

“Tối hôm nay, hai bên chúng ta bình tĩnh lại trước, tôi cũng cẩn thận suy xét một lát rồi nói sau.”