Rể Quý Rể Hiền

Chương 3893



Chương 3893

Sĩ quan phụ tá hừ lạnh một tiếng, chỉ vào cường đạo Nam Cương mắng.

“Ngại quá, chúng tôi vâng mệnh làm việc, cho dù là kẻ nào cũng không được tiến vào.”

Cường đạo Nam Cương này không lùi nửa bước, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ nói.

“Tôi thấy cậu muốn chết rồi?”

“Ngay cả ngài John cũng dám ngăn cản sao?”

Lúc này sĩ quan phụ tá này muốn lấy súng ra.

“Răng rắc rầm rầm rầm!”

Nhưng mà tốc độ của cường đạo Nam Cương nhanh hơn, không nói hai lời trực tiếp giơ súng lên, nhắm ngay đám John.

Mà năm nghìn binh sĩ ở phía sau John, đương nhiên là không cam lòng yếu thế, không nói hai lời trực tiếp giơ súng lên.

Bầu không khí giữa hai bên, lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.

“Đức Khánh muốn tìm đường chết sao?”

Vẻ mặt John âm trầm, nghiến răng hỏi.

Mà đám cường đạo Nam Cương không nói nhiều một câu, chĩa súng đối với đám John.

Bộ dạng như dầu muối không vào.

John hơi nghiến răng, tất cả cường đạo Nam Cương đều rất liều mạng.

Nhỡ đâu đánh nhau thật, năm nghìn người phía sau ông ta, e rằng khó đấu lại mười nghìn người ở phía đối diện!

“Được! Được lắm!”

“Bảo ngài Đức Khánh của các người gọi điện nói chuyện với tôi! Ngay lập tức!”

John hừ lạnh một tiếng, trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh.

“Ngại quá, hiện giờ ngài ấy đang bận, đợi ngài Đức Khánh làm xong mọi chuyện rồi nói sau.”

Cường đạo Nam Cương dẫn đầu kia ôn hòa nói.

“Được, được lắm!”

John tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, sau đó xoay người đi về phía xa, đứng ở đó đợi.

Ông ta muốn đi tới hiện trường nhìn xem tình hình, xem như không làm được.

Gần mười nghìn cường đạo Nam Cương liếc mắt nhìn nhau, sau đó lùi lại trong phòng tuyến.

Mà đợi thời gian quá mười phút, phía sau bắt đầu có người chậm rãi rời khỏi khu vực bên cạnh, chạy tới bên trong.

Đám cường đạo Nam Cương này tách ra thành nhiều đợt khác nhau, và quay trở về bên trong.

Lúc này, trên chiến trường.

Hai trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo, cộng thêm một trăm nghìn binh sĩ Cảnh Đông, không ngừng thu nhỏ lại vòng vây.

Tuy bên Đức Khánh hỏa lực rất mạnh, nhưng dù sao nhân số chênh lệch quá lớn.

Nếu đơn độc đối kháng khối tập đoàn Phong Hạo, hỏa lực cường đại của bọn họ có thể bù lại chênh lệch về nhân số.

Nhưng hơn trăm binh sĩ Cảnh Đông gia nhập, chỉ trong nháy mắt đánh nghiêng cân bằng này.

Giống như tốc độ và lượng lắp đạn của súng lục, không bằng súng tiểu liên.

Nhưng một nghìn khẩu súng lục cùng nổ súng, tuyệt đối càng khủng bố hơn một khẩu súng tiểu liên.

Tình hình lúc này là như vậy, bên Cao Phong quả thật không bằng Đức Khánh về trang bị vũ khí.

Nhưng nhiều người hơn nhiều.

Đại quân hơn ba trăm nghìn người thực sự không phải đùa giỡn.

“Chó già Đức Khánh, ông nhận ra tôi không?”

Cao Phong đứng trên mui xe, hét to đối với phía xa.

Đức Khánh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Cao Phong.

“Hả! Là cậu ta! Là cậu ta!”

“Cậu ta thực sự không chết!”

Bỗng nhiên Đức Khánh trợn to mắt, phát ra tiếng hét kinh hãi.

Đồng thời vô số loại ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Trong giây phút này, bỗng nhiên ông ta nghĩ thông suốt nhiều chuyện.

Nhưng có một số việc, đợi lúc bạn suy nghĩ cẩn thận, thì thời gian đã muộn quá rồi.

“Cao Kình Thiên! Ông đây có thể đuổi giết mày một lần, thì có thể giết mày lần hai!”