Rể Quý Rể Hiền

Chương 3957



Chương 3957

Sau khi âm thanh này truyền tới, Cao Phong và Liễu Tông Trạch đột nhiên trừng to mắt, sau đó hai người đột nhiên quay đầu, đưa mắt nhìn nhau.

“Đây không phải là tiếng pháo hoa, đây là tiếng đạn! Đây đúng là tiếng đạn nổ rồi!”

“Phát ra từ hướng nào?” Cao Phong đột nhiên dừng bước chân, lớn tiếng hỏi.

“Báo cáo tướng Cao, hình như là phía tây bắc.” Một chiến sĩ phán đoán một chút, rồi lập tức báo cáo.

Lúc này, trong lòng Cao Phong căng thẳng, vội vàng quay đầu nhìn về phía Kim Ngọc Hải.

“Cha ơi, Tuyết Mai và mọi người?” Lúc này, anh trừng to mắt, tốc độ tim đập càng nhanh hơn.

“Mấy đứa nó hình như đi tới chùa Vô Danh gì đó…” Kim Ngọc Hải cũng khẩn trương cả lên, lắp bắp đáp.

“Chùa Vô Danh, chùa Vô Danh ở phía tây ngoại ô…” Cao Phong lẩm bẩm một câu, trong đầu lập tức ong lên một tiếng.

“Lên xe! Đi tới ngoại ô phía tây!”

Anh bước ba bước thành một, bước nhanh lên xe, rồi lập tức bắt đầu bấm số trong di động.

Tất cả những người khác cũng lên xe, khởi động xe rồi lao một cách điên cuồng ra bên ngoài.

“Tả Viễn Hằng, dẫn người quay lại, địa điểm là chùa Vô Danh ngoại ô phía tây, ngoài ra điều động chiến sĩ bảo vệ các lối ra thành phố Hà Nội. Hành động phải nhanh!”

Sau khi anh nói xong, đã trực tiếp cúp điện thoại. Sau đó lại gọi điện thoại cho Cao Quang Minh.

Điện thoại gọi được, nhưng lại không có ai nghe, lại gọi, nhưng đã ở trạng thái tắt máy.

“Anh Phong, tình hình thế nào?” Liễu Tông Trạch mở to mắt, nới lỏng cổ áo và hỏi.

“Đừng nói, để tôi yên tĩnh một chút.”

Cao Phong một tay cầm điện thoại, một tay đỡ trán, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.

“Lâm Đình Nam, điều động một trăm mười thành viên của thành phố Hà Nội mau chóng đến chùa Vô Danh.”

“Chủ tịch Long, phái toàn bộ thuộc hạ lấy chùa Vô Danh ở phía tây ngoại ô làm trung tâm, bao vây trong phạm vi mười kilomet cho tôi.”

Ngay sau đó, Cao Phong lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa, rồi truyền đạt toàn bộ mệnh lệnh xuống.

Tuy rằng lúc này vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng những chuyện nên làm thì anh đã làm hết rồi.

Đoàn xe lao nhanh về phía tây ngoại ô một cách điên cuồng như điên. Mỗi chiếc xe đều mở đèn cảnh báo, một đường giẫm hết mức chân ga. Bọn họ không ngừng ấn còi điên cuồng, khiến xe trên đường đều vội vàng dạt sang hai bên.

Dưới tốc độ này, lộ trình vốn cần đến nửa tiếng, lại bị đám người Cao Phong giảm xuống thành trong vòng mười phút.

“Bằng bằng bằng bằng!”

“Ầm! Ầm ầm!”

Cùng với khoảng cách càng lúc càng gần, âm thanh từ xa cũng truyền vào lỗ tai Cao Phong một cách rõ ràng.

Là tiếng súng! Còn có cả âm thanh của lựu đạn nữa!

Nghe thấy tiếng súng này, trái tim anh như vọt lên tận họng.

Thành phố Hà Nội hiện giờ đã bị Cao Phong kiểm soát hoàn toàn. Ngoài người của anh ra, thì những người khác tuyệt đối không cách nào cầm được vũ khí nóng. Cho nên một khi có tiếng súng, chắc chắn là nhóm người Cao Quang Minh và những người khác đang đánh nhau.

Nghĩ đến đây, tốc độ tim đập của Cao Phong lại càng nhanh hơn, như thể sắp nhảy lên cổ họng đến nơi rồi.

Trong hơn một tháng này, anh và Liễu Tông Trạch đã nghe thấy vô số tiếng súng. Nhưng cho có lần nào khiến bọn họ phải lo lắng như lần này.

“Mau, nhanh hơn một chút!” Cao Phong trừng to mắt, nắm tay cũng siết chặt lại, móng tay cắm thật sâu vào trong da thịt.

“Tướng Cao, phía trước có người đang nằm!”

Đột nhiên, chiến sĩ lái xe hét lên một tiếng, sau đó phanh gấp rồi dừng lại.

Cao Phong không nói hai lời, mà trực tiếp xuống xe kéo người thanh niên mặc đồ màu đen lên xe.

“Tiếp tục lái, tiếp tục lái! Lái về phía tiếng súng.” Anh vừa đóng cửa, vừa hô to với chiến sĩ lái xe.

Chiếc xe lại khởi động tiến về phía tiếng súng truyền tới. Lúc này, Cao Phong quay đầu lại, nhìn về phía thanh niên mặc đồ đen đang ngồi trên ghế kia. Anh liếc mắt đã nhận ra cậu ta, đây chính là thuộc hạ của Cao Quang Minh.

Nhưng lúc này, đôi mắt của thanh niên nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, toàn thân đang không ngừng run rẩy. Vừa ngồi vào chỗ, máu tươi đã nhiễm đỏ một mảng lớn ghế ngồi.

“Người anh em, có nghe thấy tôi nói không?” Cao Phong trừng to mắt, lay cơ thể của thanh niên mặc đồ đen kia. Hô hấp của thanh niên đồ đen càng lúc càng yếu, thậm chí ngay cả sức mở mắt cũng không có.