Rể Quý Rể Hiền

Chương 3959



Chương 3959

Hai chiếc xe địa hình không ngừng xả súng, người của Cao Quang Minh hoàn toàn không dám đánh trả. Kim Tuyết Mai còn đang ở trên xe, bọn họ sợ ném chuột vỡ bình, nên hoàn toàn không dám xả súng lung tung!

“Rầm! Đoàng! Cạch!”

“Ầm ầm ầm!”

Hết chiếc này đến chiếc xe kia, bị bắn vỡ kính thủy tinh, tài xế trúng đạn, chiếc xe mất khống chế, rồi vọt thẳng sang bên đường. Nhưng những chiếc xe còn lại vẫn không hề giảm tốc độ một chút nào như cũ, mà liên tục đuổi theo về phía trước.

“Muốn chết chứ gì, tôi thành toàn cho các người!” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong chiếc xe địa hình, sau đó lại bắt đầu điên cuồng xả súng.

Chiếc xe phía sau chỉ có thể không ngừng né tránh và liên tục tránh né, cuối cùng vẫn mất kiểm soát, đâm vào đường quốc lộ, rồi bị ép dừng lại.

Đám người Cao Phong đuổi theo tiếng súng, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, sau đó trực tiếp gia tăng tốc độ đuổi theo.

“Coong! Ầm! Coong!”

Nhưng ngay đúng lúc này, bên trong chiếc xe địa hình màu đen, đột nhiên ném ra rất nhiều vật thể màu đen cỡ quả táo.

Chiến sĩ lái xe nhìn thấy thì kinh hoàng, sau đó nhấn phanh gấp.

“Két!”

Chiếc xe trực tiếp phanh lại, nhưng còn chưa dừng lại, thì chiến sĩ lái xe đã trực tiếp bị túm ngược lại.

“Cậu con mẹ nó làm gì thế, đuổi, tiếp tục đuổi theo cho tôi!” Cao Phong đột nhiên quát lớn một tiếng, lại ra lệnh.

“Tướng Cao, ngài trước tiên đừng nói gì cả.” Chiến sĩ lái xe hoàn toàn không kịp giải thích, mà liều mạng lùi về sau.

“Ầm ầm!” Ngay đúng lúc này, vật thể màu đen đó lập tức bùng nổ.

Tổng cộng bảy, tám quả cầu màu đen, bùng phát ra uy lực khiếp người. Làn sóng xung kích mạnh mẽ lan ra, đập ra những cái hố sâu trên đường cái. Cát bụi tung bay, đất đá điên cuồng bắn ra bốn phương tám hướng.

“Rào rào rào!”

Còn có một vài viên đá vụn, đập mạnh lên chiếc xe Hồng Kỳ, phát ra những âm thanh giống như đạn bắn trúng thân xe.

Sức mạnh khủng khiếp đó, khiến cho Cao Phong dù đang ở trong xe nhưng vẫn cảm thấy chấn động một lúc.

“Ầm ầm ầm!”

Cửa sổ xe bằng thủy tinh phát ra tiếng vang, tấm kim loại ở thân xe cũng bị đập ra vô số vết lõm. Nếu không phải xe Hồng Kỳ này chống đạn, thì chỉ sợ Cao Phong cũng đã bị thương nặng ngay tại trận rồi.

Anh trừng to hai mắt, nhìn khói bụi mịt mù cuộn lên ở phía trước. Nếu không phải vừa rồi chiến sĩ lái xe này quyết đoán kịp thời, thì chỉ sợ trong nháy mắt băng qua khu vực này, chiếc xe của bọn họ đã bị nổ tan nát rồi.

Sau khi bụi mù tản đi, cảnh tượng phía trước dần dần khôi phục lại.

Toàn bộ con đường đã bị đập ra mấy cái hố sâu đến một mét, độ rộng đến hơn hai mét, lồi lồi lõm lõm, xe cộ chắc chắn không cách nào đi băng qua được.

Mà hai chiếc xe địa hình không có biển số đó đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Cao Phong chậm rãi xuống xe, bước về phía trước, nhìn con đường trống trải ở phía trước một cách sững sờ.

“Phịch!”

Giây tiếp theo, hai đầu gối của anh mềm nhũn, như thể mất hết sức lực mà quỳ thẳng xuống mặt đất.

Bộ quân phục mới tinh chỉnh tề đó lập tức dính tro bụi. Mà Cao Phong quỳ hai gối ở trên mặt đất như vậy, đầu gối đau nhức vì đè nát đất đá, nhưng anh dường như đã mất đi cảm giác…

Gương mặt không có cảm xúc, đôi mắt vô thần, nhìn mấy cái hố sâu trước mặt này một cách ngơ ngác.

Anh đang nghĩ, trong cảnh nội của Việt Nam hiện tại, mình vẫn còn kẻ thù nào chưa giải quyết nữa không? Rốt cuộc thì đối phương là ai?

“Hai chiếc xe địa hình màu đen không biển số.”

Liễu Tông Trạch gửi tin tức đi, sau đó bước lên trước, đứng phía sau Cao Phong.

Những người khác cũng đứng phía sau anh mà không nói gì.

Tả Viễn Hằng đã dẫn ba nghìn chiến sĩ quay trở lại, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng đứng ở đằng sau không nói một lời.

Đám người Lâm Đình Nam, Long Chí Minh, tất cả đều quay trở lại.