Rể Quý Rể Hiền

Chương 3962



Chương 3962

Trước kia, Kim Tuyết Mai bị Cao Bằng ép gả cho anh ta, lại là Cao Quang Minh dẫn hai mươi người, xuất phát chạy tới thành phố Hà Nội suốt đêm.

Bọn họ ôm theo lòng quyết tử, với khí thế nhất định phải chém được đầu của Cao Bằng. Đêm hôm đó, Cao Phong đích thân đeo khăn lên cho bọn họ, rồi tiễn tráng sĩ ra trận.

Những hình ảnh này giống như những thước phim xẹt qua trong đầu Cao Phong. Lòng trung thành của bọn họ, sự ngu trung của bọn họ, sự trả giá của bọn họ, tất cả đều hiện rõ trước mắt. Bọn họ đi theo con đường này của Cao Phong, đã phải chịu quá nhiều khổ sở và quá nhiều khó khăn.

Cuối cùng, đợi đến khi Cao Phong thành công và vinh quang trở về. Khi anh vốn cho rằng, có thể cho bọn họ được trải qua cuộc sống tốt hơn một cách chân chính, thì bọn họ lại đột nhiên gặp phải đại nạn, mà mất đi tính mạng…

Việc này làm sao khiến anh an tâm cho được?

“Tôi có tội, đều tại tôi.” Cao Phong cúi đầu trong im lặng, nước mắt rơi xuống từng giọt.

“Anh Phong, thù này nhất định phải trả.” Liễu Tông Trạch cũng trừng to mắt, cắn chặt răng nói.

Cao Phong hít thật sâu mấy lần, sau đó nói với giọng khàn khàn: “Đưa tôi về nhà trước đi, tôi muốn yên tĩnh một mình. Phía bên anh Quang Minh, cậu phải để ý kỹ, tôi tin bọn họ có có thể gắng gượng được.”

Liễu Tông Trạch gật đầu, không nói nhiều thêm nữa.

Trong thời gian ngắn ngủi vài tiếng ấy mà thành phố Hà Nội đã phát sinh sự thay đổi rung trời.

Tin tức truyền thông tại khắp các nơi ở bên ngoài, còn đang đưa tin Cao Phong đã thăng lên làm trung tướng ba sao. Trong lúc nhất thời, trên gương mặt của mọi người ở thành phố Hà Nội đều rạng rỡ, trong lòng ca ngợi.

Nhưng những người ở bên cạnh Cao Phong thì lại vô cùng lo lắng, sốt ruột khôn nguôi.

Ba người Kim Tuyết Mai đã hoàn toàn mất tung tích. Kiều Thu Vân và Trần Thanh Bình thì lại nằm trong viện điều trị. Người của Cao Quang Minh phụ trách bảo vệ sự an toàn cho Kim Tuyết Mai thì lại tổn thất vô số.

Sau cùng có tổng cộng ba mươi sáu người chết, Cao Quang Minh và Khúc Đại Minh còn đang cấp cứu trong phòng ICU.

Vốn bản thân anh ta đã bị trọng thương, lại thêm vụ lật xe nghiêm trọng, nên có thể giữ được tính mạng hay không thật sự rất khó nói.

Trong lúc nhất thời, người bên cạnh Cao Phong tổn thất nặng nề tựa như trời sập vậy.

Sau khi Cao Phong trở về núi Bồng Thiên, anh đóng cửa không ra ngoài, một mình một chỗ, không có người nào dám đi lên làm phiền.

Bầu không khí trong toàn bộ thành phố Hà Nội đã thay đổi rất nhiều.

Mà tin tức này cũng đã truyền tới phía bên thủ đô.

Diệp Thiên Long nghe tin thì vô cùng tức giận, đã điều động toàn bộ lực lượng dưới quyền phong tỏa tất cả cửa khẩu ở Việt Nam. Đối với bất cứ người xuất nhập cảnh nào cũng phải tiến hành điều tra nghiêm ngặt.

Mà sau khi ông Trần nhận được tin tức, tinh thần cũng run rẩy dữ dội, sau đó vội vàng tự mình di chuyển đến thành phố Hà Nội.

Ông ta sợ, sợ mình chậm một giây thôi thì có thể sẽ không ngăn cản được quyết định của anh. Ông ta sợ lần này sẽ là thiên hạ đại loạn thật.

Lúc trước, khi Kim Tuyết Mai bị nhà họ Đặng ép buộc, Cao Phong ở cảnh nội còn có thể giữ được lý trí. Mà hôm nay, anh mang trên người quân hàm cấp bậc trung tướng ba sao, kiểm soát đại quân ba trăm nghìn người, nắm trong tay tài sản hàng chục nghìn tỷ. Nay có người động vào người phụ nữ của anh, vậy anh sẽ làm như thế nào?

Nói một câu khái quát, thì đó chính là lúc trước anh có mạnh đến đâu, thì vẫn phải phụ thuộc vào Việt Nam. Mà cho dù anh có làm bất cứ việc gì, cũng đều phải dựa vào bối cảnh của những mối quan hệ ở Việt Nam đó.

Mà hiện giờ, anh thậm chí có thể thoát khỏi tầm kiểm soát thật sự.

Ba trăm nghìn chiến sĩ!

Đó cũng không phải là ba trăm nghìn đồng đơn giản như vậy!

Ông Trần không dám tưởng tượng, chỉ có thể vội vàng chạy tới, đợi gặp được anh rồi nói sau.

Trong biệt thự.

Cao Phong ngồi trong phòng ngủ, đôi mắt vô thần. Trong phòng như còn lưu lại mùi hương của Kim Tuyết Mai, khiến cho anh rất trầm mê. Trong tay anh là một quyền nhật ký thật dày, hiện đầy những nét chữ đẹp đẽ của cô trên trang giấy.

Cao Phong lật xem với động tác cứng ngắc, anh chậm rãi đọc từ trang thứ nhất, đọc từng câu từng chữ một. Nước mắt lăn xuống từng giọt lớn, thấm ướt cả trang giấy. Bên trên ghi lại rất nhiều chuyện giữa Cao Phong và Kim Tuyết Mai, có những việc thậm chí ngay cả anh cũng đã quên mất. Nhưng Kim Tuyết Mai vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy. Mà trong quyển nhật ký này, phần lớn đều là nỗi nhớ nhung mà cô dành cho anh.