Rể Quý Rể Hiền

Chương 3968



Chương 3968

Anh lái xe rất nhanh, chưa đến bao lâu đã đến phía tây ngoại ô. Chiếc xe dừng lại, rồi Cao Phong bước một mình lên núi. Mà ở phía xa còn có một vài người đang âm thầm bảo vệ anh. Cho dù thái độ của anh rất cứng rắn, nói bọn họ không được đi theo. Nhưng bây giờ Kim Tuyết Mai vừa mới xảy ra chuyện, những thuộc hạ như bọn họ thật sự không dám có một chút thiếu cảnh giác nào!

Cao Phong đi thẳng một đường lên núi, lướt qua vô số khách hành hương. Mọi người xung quanh cũng cảm giác được khí thế trên người anh và đều nhường đường cho anh theo bản năng.

Sau khi Cao Phong đến chùa, không hề dừng lại mà đi thẳng tới hậu viện. Anh biết, sư thầy Thanh Viễn ở nơi đó. Thế nhưng, đợi sau khi Cao Phong đến nơi này xong, lại phát hiện ra cửa lớn đóng chặt.

Lúc trước, khách hành hương đến chỗ của sư thầy Thanh Viễn nối liền không dứt, đều muốn nhờ sư thầy giải thích nghi vấn giúp mình. Cho dù quy tắc mà ông ta đặt ra là mỗi ngày chỉ tiếp đón mười người, nhưng những người khách hành hương khác cũng không muốn từ bỏ, mà vẫn đợi ở đó như cũ.

Mà hôm nay, bộ dáng cửa lớn đóng chặt này lại khiến anh có chút nghi ngờ.

“Chàng trai trẻ, trở về đi, hôm nay sư thầy Thanh Viễn không tiếp khách hành hương.” Một bà lão lớn tuổi đang trên đường trở về, thấy anh bước tới thì lắc đầu phất tay bảo.

“Tôi phải gặp ông ấy.” Cao Phong gật đầu, rồi vẫn bước lên.

Bà lão lắc đầu, rồi xoay người rời đi.

Cao Phong bước đến trước cửa lớn, sau đó lớn giọng hét: “Sư thầy Thanh Viễn, Cao Phong xin gặp!”

Một tiếng gọi qua đi, trong viện lại yên tĩnh.

“Sư thầy Thanh Viễn, Cao Phong xin gặp. Thầy nhất định phải gặp tôi!”

Cao Phong cắn chặt răng, lại hét thêm một tiếng.

Sau một lúc, cửa gỗ bị người đẩy ra từ bên trong. Cao Phong vừa liếc mắt đã nhận ra, người này chính là vị hòa thượng đã tiếp đón anh khi anh tới đây lần đầu tiên.

“Thí chủ Phong.” Nhìn thấy anh, hòa thượng tiếp đón chậm rãi chào hỏi.

Sau khi Cao Phong chào lại, liền nói thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn gặp sư thầy Thanh Viễn.”

“Thí chủ Phong, cậu vẫn nên trở về đi. Sư thầy Thanh Viễn kêu tôi tặng cậu một câu, người đi trên con đường khác nhau thì không thể cùng nhau vạch kế hoạch.”

Hòa thượng tiếp đón nói một câu xong, Cao Phong đột nhiên trừng to mắt. Sau vài giây, anh chậm rãi giơ bàn tay lên, nhìn vào lòng bàn tay dày đặc đường chỉ.

Đúng vậy.

Hiện giờ anh lại tạo ra tội nghiệt sát phạt hàng trăm ngàn người. Chắc hẳn ở nơi đó, nhất định sẽ không có chỗ nào cho anh lánh mình.

“Tôi chỉ muốn hỏi sư thầy Thanh Viễn, giúp tôi chỉ dẫn một phương hướng mà thôi.” Cao Phong thở dài một tiếng, thái độ rất cung kính.

“Thí chủ Phong, xin lỗi.” Hòa thượng tiếp đón hơi lắc đầu, sau đó định đóng cửa lại.

Cao Phong cắn răng, tiến lên ba bước, trực tiếp đòi xông vào.

“Thí chủ Phong, cậu sát phạt quá nhiều, không thể tiến vào cửa được.” Hòa thượng tiếp đón thay đổi sắc mặt, than nhẹ một tiếng.

“Tôi không tin, trên thế giới này không có nơi nào mà tôi không thể đi được.” Cao Phong cắn răng tiến lên, giẫm một bước qua ngưỡng cửa.

“Ặc.”

Ngay đúng lúc này, anh chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, đầu óc lại càng ong lên một tiếng. Dường như có một nguồn áp lực từ trời giáng xuống, đập mạnh lên cơ thể anh, như muốn đánh bại anh vậy.

Cao Phong cắn răng gắng gượng, sau đó lại bước tiếp. Nhưng anh kinh ngạc phát hiện ra, anh lại có một loại cảm giác không thể nào dùng sức được. Cả người từ trên xuống dưới như thể lập tức mất đi sức lực vậy.

Trong lòng anh vô cùng kinh hãi. Thánh địa nhà Phật, thật sự mạnh mẽ đến vậy sao?

“Tôi không tin! Tôi sát phạt là để bảo vệ tổ quốc! Tôi không sai! Tôi sát phạt là để có nhiều người được sống tốt hơn, tôi không sai!”

Cao Phong cắn răng rống giận, sau đó dùng hết toàn bộ sức lực, đột nhiên nhấc một chân khác lên.

“Ầm!” Hai chân đều đã bước vào trong cửa.

“Phịch!” Nhưng giây tiếp theo, hai chân anh mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất.

Hòa thượng tiếp đón không nói gì suốt toàn bộ quá trình, mà chỉ lặng lẽ lần phật châu trong tay.

“Thí chủ Phong, trong mắt của Phật, sát phạt chính là sát phạt. Cho dù có muôn loại lý do, nhưng sinh linh chính là sinh linh, sát sinh chính là sát sinh.” Hòa thượng tiếp đón vừa lần phật châu, vừa lạnh lùng nói.

Cao Phong quỳ hai gối trên đất, gương mặt trở nên vô cùng dữ tợn, nghe vậy thì ngẩng phắt đầu nhìn về phía hòa thượng tiếp đón.

“Có những người không nên giết sao? Nhân cách không chia sang hèn, nhưng lại chia tốt xấu! Có những người sống chỉ uổng phí, bọn họ không đáng giết sao? Có kẻ lừa bán phụ nữ và trẻ em, có kẻ cướp bóc giết người, có kẻ cưỡng đoạt dân nữ, có kẻ thông đồng với địch mưu phản… Bọn họ, không đáng giết sao?” Cao Phong trừng to mắt, phát ra từng tiếng chất vấn hòa thượng tiếp đón.