Rể Quý Rể Hiền

Chương 3970



Chương 3970

Hơn ba trăm nghìn chiến sĩ trung thành và tận tâm đó, có thể mang lại cho anh sự tự tin vô cùng vô tận. Một câu nói của anh sẽ khiến đại quân ba trăm nghìn người áp sát, chiếm giữ cảnh nội, rồi ai có thể ngăn cản được đây?

Đến lúc đó, phía bên Việt Nam, ngăn hay không ngăn, đánh hay không đánh?

Hiện tại Cao Phong có thể tạm thời nhẫn nhịn, đều là bởi vì anh vẫn không biết đối phương là ai. Nếu sau khi xác định được rồi, chỉ e rằng cho dù thân phận là gì, thì Việt Nam cũng không thể giữ được!

Cho nên, sau khi xác định được là thế lực bên ngoài đã dẫn Kim Tuyết Mai đi, thì rất nhiều người đều thầm thở phào một hơi. Chỉ cần không phải là người Việt Nam tìm đường chết, thì ít nhất sự việc này vẫn còn chỗ để xoay sở.

Nếu thật sự là thế lực của Việt Nam đã bắt Kim Tuyết Mai đi. Vậy toàn bộ Việt Nam chỉ sợ sẽ rơi vào trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng mất!

Đến lúc đó, không ai có thể may mắn thoát khỏi, người nào cũng sẽ bị liên lụy.

“Phù! Cũng may không phải là người VIệt Nam làm chuyện dại dột. Nếu không, cho dù là trấn thủ một phương, thì phía trên cũng không thể giữa lại cậu ta. Bây giờ, điều chỉnh toàn bộ trọng tâm ra nước ngoài, có bất cứ dấu vết gì thì cũng phải điều tra cho kỹ.” Ông Trần thở dài một hơi, sau đó ra lệnh cho mọi người.

Mà phía bên Diệp Thiên Long cũng đã liên lạc với John.

Khi đối mặt với Cao Phong, Diệp Thiên Long cực kỳ kiềm nén cảm xúc trong lòng mình, cho nên ông ta trông có vẻ khá bình tĩnh. Bởi vì ông ta biết, Cao Phong đang tức giận hơn ông ta gấp trăm, nghìn lần. Nếu ông ấy còn kích động hơn, vậy lỡ như Cao Phong bị cảm xúc của mình tác động vào, chắc chắn sẽ tạo ra một cục diện khó có thể cứu vãn được. Cho nên khi Diệp Thiên Long ở trước mặt Cao Phong, đã cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nói chuyện cũng lấy lý trí làm chủ.

Nhưng trên thực tế, làm sao ông ta có thể giữ bình tĩnh cho được?

Kim Tuyết Mai là con gái ruột của ông ta! Đứa con gái ruột mà ông ta đã thiếu nợ hơn hai mươi năm! Vất vả lắm mới tìm lại được, còn chưa đợi ông ta bù đắp một chút thì đã bị người bắt mất. Đổi lại là người khác, có thể không tức giận được sao?

“Alo, John, con bà nhà ông!” Điện thoại vừa kết nối, Diệp Thiên Long đã lập tức chửi một câu.

“What? Cái gì đấy?” John hoàn toàn không hiểu câu chửi người này của ông ta, mới nhíu mày hỏi.

“Ông đã làm gì?” Diệp Thiên Long châm một điếu thuốc, lạnh lùng hỏi.

“Ông có ý gì?” John lại nhíu mày.

“Bây giờ ông đây sẽ kêu khối tập đoàn Phong Hạo tiến về phía nam hai mươi kilomet rồi giết sạch một trăm nghìn người của ông, ông có tin không?” Diệp Thiên Long hoàn toàn không cho ông ta cơ hội phản ứng, mà lập tức uy hiếp.

“Diệp Thiên Long, ông phát điên cái gì đấy? Ông đừng có khinh người quá đáng nhé, tôi nói cho ông biết, chúng tôi không dễ chọc đâu!” Vẻ mặt của John ngơ ngác, rồi lớn tiếng rống giận với điện thoại.

“Ông đã làm gì?” Diệp Thiên Long dừng một chút, rồi lại hỏi.

“Cái gì? Ông đang nói cái gì thế hả? Tôi đã làm cái gì chứ?” John hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Thiên Long, lại hỏi ngược một câu.

“Tốt nhất là ông chưa làm gì cả.” Diệp Thiên Long nghe giọng điệu của ông ta, hừ lạnh một tiếng rồi bảo.

“Tôi thấy ông bị điên rồi! Ông đừng cho rằng Nam Cương đã bị Việt Nam các ông nắm giữ thì các ông có thể muốn làm gì thì làm nhé! Tôi nói cho ông biết, cường quốc chúng tôi có thể phát binh bất cứ lúc nào để cướp Nam Cương về!” John cũng tức giận trong lòng, hét vào trong điện thoại một tràng.

“Ông có gan thì thử xem. Tôi nói cho ông biết, có những việc có giới hạn của nó. Ông không làm cũng thôi đi, nếu ông đã làm thì nhân lúc còn sớm mà kịp thời rút tay lại. Nếu không, ngay cả cơ hội hối hận ông cũng không có đâu.”

Diệp Thiên Long duỗi tay dập đầu thuốc, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.

“Ông muốn làm gì?” John trừng to hai mắt, trong lúc nhất thời bị Diệp Thiên Long làm cho sững sờ.

Diệp Thiên Long chậm rãi đứng dậy, đáp: “Ông có biết cái gì gọi là diệt quốc không?”

“Cụp!” Vừa dứt lời, ông ta đã cúp điện thoại cái rụp.

Lời này nói ra sẽ khiến bản thân John phải suy nghĩ dữ dội.

Mà John ở đầu bên kia điện thoại cũng trừng to hai mắt, trái tim đập thình thịch không ngừng.

Diệt quốc?

Diệt sạch một quốc gia á?

“Fuck! Shit! Đồ làm màu!”

John im lặng vài giây, sau đó đập nát di động.

“Ngài John, tôi cảm thấy Cao Kình Thiên đó thật sự có lá gan này đấy.” Một sĩ quan phụ tá của ông ta dừng một chút, rồi cẩn thận bảo.

“Nói dóc! Cậu ta có ba trăm nghìn người, chỉ có ba trăm nghìn người mà còn muốn dọa tôi ư?”

John hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh thường.