Rể Quý Rể Hiền

Chương 4104



Chương 4104

Nhưng mà đến lúc này, cũng không cần phải giấu diếm nữa.

“Thủ lĩnh Gorden, những người đó cho mỗi người chúng tôi uống một viên thuốc độc, qua năm ngày không uống thuốc giải, sẽ phát độc mà mất mạng.”

“Nhưng mà những người đó nói, chỉ cần chúng tôi nghe theo lệnh của Cao Phong, đến lúc đó dựa theo lời Cao Phong nói mà làm việc, sẽ cho chúng tôi thuốc giải.”

“Cho nên chúng tôi vì mạng sống, không thể không làm như thế.”

Một thành viên của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu cẩn thận giải thích mọi chuyện.

“Thúi lắm! Bọn họ nói là thuốc độc thì là thuốc độc sao?”

Gorden nghe thấy thế giận dữ, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

“Thủ lĩnh Gorden, lúc ấy có thành viên không phục, đã bị bọn họ cho uống loại thuốc độc khác, thất khiếu chảy máu tại chỗ mà chết.”

“Chúng tôi, chúng tôi không muốn chết! Cho nên anh đừng trách chúng tôi.”

Thành viên của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu này nghiến răng, vẫn mở miệng nói.

Lúc này trong đầu Gorden nhanh chóng suy nghĩ.

Tấn công doanh trại đóng quân của Tengger, là làm ăn với cậu Kim, còn cho nhiều đô la như thế.

Nhưng mà người của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu qua đó xong, lại bị người ta bao vây tấn công, sau đó uy hiếp bọn họ ăn thuốc độc, sau đó làm việc cho Cao Phong.

Cậu Kim này làm như vậy, thực ra là vì giúp Cao Phong.

Lúc này, bỗng nhiên Gorden suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt trong đó.

“Shit! Đây là cạm bẫy! Cạm bẫy!”

“Cao Phong, đây nhất định là do mày sắp xếp, cậu Kim kia chắc chắn có quen biết với mày!”

“Con mẹ nó vậy mà chúng mày liên thủ ngầm sắp bẫy như vậy!”

Gorden trợn to mắt, trên trán lại nổi đầy gân xanh, nhìn vô cùng dữ tợn.

Cao Phong liếc mắt nhìn Gorden một cái, cũng không giải thích quá nhiều.

Bị trói hai tay ở sau lưng, không ngừng lặng lẽ vùng vẫy, dây thừng đã có chút lỏng ra.

“Còn đám phế vật mấy người nữa, cũng dám phản bội tôi sao?”

“Các cậu thật sự cho rằng, Cao Phong sẽ bỏ qua cho các cậu à?”

Bỗng nhiên Gorden quay đầu, nhìn về phía một đám thành viên của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.

“Mở trói cho tôi, sau đó khống chế bọn họ.”

“Đợi tôi cứu được người của tôi, mỗi người đều nhận được một viên thuốc giải.”

Cao Phong khẽ nhíu mày, nói với mọi người.

Lúc này mọi người có chút dao động, dù sao loại cảm giác biết mình bị trúng độc, sau đó đợi tử vong này, thật sự là khó chịu.

“Các cậu còn do dự cái gì?”

“Loại thuốc mà tôi cho các cậu uống, ở Việt Nam tên là xé ruột xé gan.”

“Chỉ cần tới thời gian, các bộ phận trong cơ thể các cậu sẽ bắt đầu thối rữa, bắt đầu thối rữa từ ruột, mãi đến lục phủ ngũ tạng.”

“Trong quá trình này đau đớn dường nào, sống không bằng chết ra sao, các cậu có thể tưởng tượng một chút.”

Vẻ mặt Cao Phong không đổi, nghiêm túc nói xong.

Chỉ trong nháy mắt, trái tim của hơn hai nghìn thành viên quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu bắt đầu đập điên cuồng.

Bọn họ đâu biết xé ruột xé gan gì đó, chỉ thấy Cao Phong nói nghiêm túc như vậy, bọn họ không thể không tin tưởng.

Dù sao người nào cũng không thể lấy tính mạng của mình ra đánh cược với Cao Phong.

Lúc này, cán cân trong lòng mọi người lại nghiêng về bên Cao Phong.

“Phế vật! Chúng mày đều là óc heo!”

“Chúng mày cho rằng cậu ta sẽ bỏ qua cho chúng mày sao? Vì sao cậu ta phải thả chúng mày đi?”

“Tao nói cho chúng mày biết, bây giờ bắt cậu ta lại, sau đó dùng cậu ta uy hiếp thì có thể lấy được thuốc giải rồi.”

“Nếu không đợi cậu ta hoàn thành xong hết mọi chuyện, chúng mày cho rằng cậu ta sẽ cho chúng mày thuốc giải à, chúng mày đợi chết đi!”

Trong lòng mọi người vừa mới có chút dao động, Gorden lại nổi giận hét lên lần nữa.

Nghe thấy lời Gorden nói, mọi người lại sửng sốt.