Rể Quý Rể Hiền

Chương 4129



Chương 4129

Một binh sĩ của Phong Hạo cất bước tiến lên, báo cáo với Cao Phong.

“Ừm!”

Cao Phong gật đầu, bước chân dồn dập tiến về phía phòng.

Lúc này trong phòng, Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn bị tiếng động bên ngoài đánh thức.

“Tử Hàn, em nghe thấy tiếng súng không?”

Môi Kim Vũ Kiên khô nứt, cố gắng mở to mắt.

Giọng nói vô cùng khàn khàn, giống như hai ngày không uống nước.

Cao Tử Hàn dựa đầu vào vai Kim Vũ Kiên, chậm rãi lắc đầu.

“Chị Vũ Kiên, em muốn uống nước, em muốn uống nước…”

Đôi môi Cao Tử Hàn cũng khô nứt, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng trắng xanh.

“Không thể uống!”

“Cho dù chúng ta khát chết, cũng không thể ăn đồ ăn của bọn họ, uống một giọt nước của bọn họ.”

Kim Vũ Kiên chậm rãi mở to mắt, trong đầu vô cùng choáng váng, nhưng vẫn kiên định nói.

“Được, vậy sẽ không ăn, không uống…”

Cao Kình Thiên ngoan ngoãn gật đầu, yết hầu hơi cử động một cái, nhắm mắt lại lần nữa.

“Anh Kình Thiên sẽ tới cứu chúng ta.”

“Em tin tưởng, anh ấy nhất định sẽ tới cứu chúng ta.”

Cao Tử Hàn nhẹ nhàng lẩm bẩm, mà Kim Vũ Kiên lập tức chảy nước mắt.

Người đàn ông kia, chưa từng khiến bọn họ thất vọng.

Nhưng bây giờ, gian nan cỡ nào?

Sao anh có thể tìm được tới đây, cứu bọn họ ra?

Dù sao nơi này không phải là Việt Nam, mà là nước ngoài!

Cho dù anh có thể tìm được tới nước ngoài, nhưng nơi này là đại bản doanh của người ta, sao anh có thể tiến vào?

“Chị cũng hi vọng anh ấy có thể tới đây, đáng tiếc, anh ấy không phải thần, cho nên…”

“Rầm!”

Ngay sau đó, cửa phòng truyền tới âm thanh bị phá, giống như có người đạp mạnh chân vào.

“Rầm!”

Bỗng nhiên Cao Tử Hàn giật mình tỉnh lại, ôm lấy người Kim Vũ Kiên theo bản năng.

Tuy trong lòng Kim Vũ Kiên rất khẩn trương sợ hãi, nhưng vẫn vươn cánh tay ra ôm Cao Tử Hàn vào trong lòng.

Hai cô gái giống như con nai con kinh hãi, trợn to mắt nhìn cửa phòng, tốc độ tim đập không ngừng nhanh hơn.

“Rầm! Rầm rầm!”

Lại là một cái đạp mạnh, cánh cửa rắn chắc này, vậy mà bị người ta đạp đổ.

“Rầm bùm!”

Cửa phòng rơi xuống đất, ánh sáng ở bên ngoài lập tức chiếu vào.

Trong căn phòng vốn tối tăm, đột nhiên có ánh sáng mạnh chiếu vào, khiến đôi mắt hai người đau đớn, lại càng tiến vào trạng thái mù một thời gian.

Ở trong bóng tối lâu, đột nhiên bị ánh sáng mạnh chiếu vào, giống như bị đạn ánh sáng tấn công, chỉ có thể thấy một vùng trắng xóa.

Ở trong mắt Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn, ở chỗ cửa phòng xuất hiện một vùng ánh sáng trắng, căn bản không thấy rõ lắm cảnh tượng bên ngoài.

Mấy giây sau, bọn họ chậm rãi khôi phục tầm nhìn, chỉ thấy trong vùng ánh sáng trắng có đứng một bóng dáng như tháp sắt.

Bóng dáng kia che đi hào quang, giống như cây đại thụ chọc trời, che gió che mưa, đứng sừng sững không ngã.

Cho dù hai bọn họ không thấy rõ diện mạo của người này, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được, cảm giác an toàn phả vào mặt.

Hơi thở quen thuộc kia, lại càng khiến bọn họ không nhịn được chảy nước mắt.

“Anh Kình Thiên, là, là anh sao?”

Cao Tử Hàn chậm rãi ngồi thẳng người, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

Bóng người chậm rãi tiến lên trước, cất bước đi vào trong phòng.