Rể Quý Rể Hiền

Chương 4152



Chương 4152

Kể cả mấy chiếc sim điện thoại anh định dùng lẫn những món đồ tư nhân của anh và cả thanh đao thép mà chú Lý cho anh cũng đều biến mất hết rồi.

Chắc chắn là đã có ai đó lấy đi mất.

Cao Phong thầm cảm thấy lo lắng, có rất nhiều thứ rất quan trọng đối với anh. Vì trong đó có cả quyển nhật ký của Kim Tuyết Mai.

Trong đó, Kim Tuyết Mai đã ghi lại hết những khoảnh khắc mà Cao Phong và cô đã bên nhau, đồng thời còn bày tỏ nỗi nhớ đối với Cao Phong.

Quyển nhật ký đó chính là động lực khiến Cao Phong có thể tiến về phía trước. Nhưng bây giờ nó lại bị mất, Cao Phong cảm giác như trái tim mình cũng chẳng còn đó nữa.

“Xin chào, tôi chưa trả phòng nhưng đã có người lên quét dọn phòng của tôi rồi.”

Cao Phong đến quầy lễ tân, cố gắng điều chỉnh cho giọng điệu mình nghe có vẻ bình tĩnh hơn.

“Chúng tôi thường dọn dẹp phòng trước tám giờ tối, nếu khách không ở trong phòng thì phòng đó sẽ tự động được coi như đã trả.”

Nhân viên quầy lễ tân nghe anh nói vậy thì bình tĩnh giải thích lại.

Dù sao thì chỗ này cũng loạn lạc như vậy, ai mà biết được bao giờ sẽ có người chết chứ. Miễn là buổi tối không có người thì phòng đang dùng đều sẽ được xử lý như phòng đã trả.

Cao Phong ngừng lại một lúc rồi lại hỏi: “Vậy đồ đạc trong phòng đâu hết rồi?”

Vừa nói, Cao Phong vừa đặt thẻ phòng lên bàn, hỏi nhân viên ở quầy lễ tân.

Nhân viên lễ tân cầm thẻ phòng lên nhìn rồi hỏi lại: “Đồ gì cơ? Trong phòng này không có đồ gì cả.”

“Có một thanh đao, một khẩu sủng và một quyển nhật ký.”

Mặt Cao Phong lạnh lại, giọng điệu của anh cũng đần trở nên lạnh lùng hơn.

Nghe nói là có súng thì nhân viên lễ tân hơi giật mình, nhưng vẫn lắc đầu.

“Trong phòng đó thật sự không có gì cả.”

Nhân viên nhìn lại số thẻ rồi lại lắc đầu.

“Không phải là do người bên cô cho rằng đó là rác rồi ném hết đi à? Những thứ khác tôi có thể không đòi, nhưng các cô hãy trả lại quyển nhật ký đó cho tôi đi. Khẩu súng, thanh đao và mấy cái thẻ ngân hàng gì đó tôi đều không cần, miễn là các cô trả lại quyển nhật ký đó thì tôi còn sẵn lòng trả thêm cho các cô một khoản tiền.”

Vẻ mặt Cao Phong rất chân thành, thậm chí còn xen lẫn vẻ khẩn cầu.

“Thưa anh, chúng tôi thất sự không thấy gì cả. Căn phòng đó là do tôi quét dọn, tôi chắc chắn là trong đó không có những đồ vật mà anh vừa liệt kê ra.”

Nhân viên lễ tân hơi bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng thì vẫn đành lắc đầu rồi nói.

“Tôi muốn xem video giám sát.”

Cao Phong hơi sửng sốt, sau đó cắn răng nói, lúc này anh bắt đầu tức lên rồi.

“Thưa anh, dù anh có tìm khắp các khách sạn ở thị trấn này thì cũng không thấy bất kỳ cái camera giám sát nào đâu.”

“Chỗ này là chỗ nào chứ. Không cần có thứ đó đâu.”

Nhân viên thu ngân hơi bất đắc dĩ lắc đầu, giống như đang không chấp hành động của Cao Phong lúc này.

“Nói vậy là có ý gì?”

Cao Phong khẽ nghiến răng lại, từ từ siết chặt nắm đấm lại.

“Ý của tôi là ở những chỗ thế này, anh đừng mong có chờ gì vào an ninh. Dù anh có đi ngoài đường thì cũng có thể bị người ta cướp mất đồ, chứ đừng nói là để đồ trong phòng.”

“Đồ mất rồi thì anh cũng phải chịu thôi.”

Nhân viên lễ tân hơi hất cằm lên, giọng điệu cô ta còn hơi khinh khỉnh.

“Luyên thuyên! Các cô dám ăn trộm đồ của tôi à?”

Cao Phong bỗng quát lớn, thoáng cái đã giận điên người lên, chỉ thẳng vào mặt nhân viên lễ tân rồi chửi bậy ầm ỹ.

Vốn dĩ anh đã rất cố gắng đến kiềm chế cơn giận của mình, cuối cùng thì không kìm lại nổi nữa, đành để nó bộc phát ra ngoài.

“Làm gì đấy?”

Một gã nghe tiếng Cao Phong chửi thì đi ra, đằng sau anh ta còn có năm sáu cậu thanh niên cao lớn lực lưỡng nữa.

“Con mẹ nó, lắm mồm vừa thôi! Câm hết mồm vào cho tao!”

Đúng lúc này, hai mươi mốt người chiến sĩ võ trang đầy đủ xông vào khách sạn, nhấc súng trên tay, nhắm vào bên trong.